Lạc Thanh Hàn nhìn nữ nhân bên cạnh, hỏi "Huynh ấy đang nói gì?"
Đầu óc Tiêu Hề Hề cũng trống rỗng "Ta cũng không biết.
"
Lạc Dạ Thần bất mãn nói "Ta cũng đã nói tới nước này rồi, hai người không cần giả ngu nữa, vừa nãy ở Thương Lan Viên, ta nhìn thấy cả rồi!"
Lạc Thanh Hàn "Huynh nhìn thấy gì?"
Lạc Dạ Thần bị thái độ của hắn chọc tức "Đệ đi mà hỏi Tiêu trắc phi, cô ta làm gì trong lòng biết rõ nhất!"
Tiêu Hề Hề vô tội "Ta không làm gì hết!"
Lạc Dạ Thần thấy nàng vẫn không thừa nhận, càng tức giận hơn.
Bây giờ y mặc kệ thể diện gì đó, trực tiếp vạch trần mọi chuyện.
"Cô không làm gì, thế sao lại một mình ở cùng Phương quản sự?!"
Tiêu Hề Hề giải thích "Ta chỉ nói vài câu với huynh ấy thôi.
"
Lạc Dạ Thần cảm thấy nàng nói dối quá vụng về, bèn cười giễu nói "Chỉ nói vài câu, các người có cần đứng gần vậy không? Gã còn đưa tay xoa đầu cô, chậc chậc, nhìn hai người thân mật biết bao, nhìn thoáng là biết sớm đã cấu kết với nhau rồi!"
Tiêu Hề Hề tức thì nhìn sang Thái tử bên cạnh.
Quả nhiên, khuôn mặt đẹp trai của hắn chợt tối sầm.
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, toi rồi, tính chiếm hữu của tên này lại sắp bùng nổ!
Lạc Dạ Thần cảm thấy chưa đủ loạn, bèn thêm dầu vào lửa.
"Thái tử đệ đệ à, nghe ta khuyên một câu, không thể chiều chuộng nữ nhân quá mức, đệ càng chiều nàng, thì nàng sẽ được nước lấn tới.
Tiêu trắc phi chính là một ví dụ điển hình, bình thường đệ cưng chiều cô ta như bảo bối, đi đâu làm gì cũng dẫn cô ta theo, kết quả cô ta chẳng những không biết ơn còn vụng trộm với nam nhân khác, cắm cho đệ cặp sừng.
Ta thấy, đệ phải dạy dỗ cô ta cho tốt, để cô ta biết đệ lợi hại ra sao, tuyệt đối đừng để cô ta ra ngoài làm bậy.
"
"Y xoa đầu nàng?"
Tiêu Hề Hề khó khăn gật đầu "Ừm.
"
Lạc Thanh Hàn giơ tay, ấn sau gáy nàng, kéo nàng vào lòng, dùng sức xoa đầu nàng thật mạnh.
Tiêu Hề Hề cảm giác được tóc mình rối tung, vội vùng vẫy "Người làm gì vậy?"
Lạc Thanh Hàn xoa đầu xong vẫn cảm thấy chưa đủ, thậm chí còn cúi đầu hôn đầu, trán, mặt nàng mấy lần.
Nhìn hắn như vậy, như muốn dùng hơi thở của mình che đi hơi thở Phương Vô Tửu để lại.
Tiêu Hề Hề bị hôn đỏ cả mặt.
Không phải trước đây nàng chưa từng bị hắn hôn, nhưng toàn ở nơi không người, bây giờ trước mặt nàng còn có một người sống sờ sờ đang nhìn!
Nàng đẩy hắn ra, ra hiệu cho hắn nhận thức được mình đang làm gì.
Khó lắm mới đẩy được người ra, Tiêu Hề Hề vừa vuốt tóc vừa quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần đang ngồi đối diện.
Lạc Dạ Thần "! ! "
Y không nên ở đây, y nên ở dưới gầm bàn.
Tiêu Hề Hề sợ y đi nói lung tung, lần nữa giải thích "Trước đây ta và Phương quản sự có quen biết, nhưng ta không có vụng trộm với huynh ấy.
"
Lạc Thanh Hàn nhìn sang, nghiêm túc nói "Đây là chuyện riêng của chúng ta, nàng không cần giải thích với người ngoài.
"
Tiêu Hề Hề "Lỡ như ngài ấy ra ngoài nói bậy thì sao?"
Lạc Thanh Hàn "Nếu huynh ấy dám nói bậy, ta sẽ lan truyền mấy chuyện đáng xấu hổ của huynh ấy ra ngoài.
"
Lạc Dạ Thần "! ! "
Y không khỏi suy nghĩ, tại sao y lại ngồi đây tự làm nhục mình?
Lúc Tiêu Lăng Phong đến, Tiêu Hề Hề đã ăn bát cơm thứ tư.
Ông bước tới hành lễ với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn "Trước đó ta bảo khanh phái người theo dõi Tạ Sơ Tuyết, chuyện thế nào rồi?"
Tiêu Lăng Phong thành thật trả lời "Trong khoảng thời gian này, gần như ngày nào Tạ cô nương cũng ra ngoài, mạt tướng phái người theo dõi, phát hiện lần nào Tạ cô nương cũng chỉ gặp một người.
"
Lúc này Lạc Thanh Hàn còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Dạ Thần đã gấp gáp hỏi "Muội ấy đi gặp ai?"
Tiêu Lăng Phong nhìn Thái tử trước, thấy Thái tử chẳng có biểu hiện gì, bèn đáp.
"Tạ cô nương đi gặp Nhị hoàng tử.
"
Lạc Dạ Thần chợt đứng dậy, tức giận nói "Ta không tin! Ngươi đang gạt ta!"
Tiêu Lăng Phong bình tĩnh nói "Nếu vương gia không tin, có thể tự mình đi xem, vừa rồi thuộc hạ của mạt tướng truyền tin về, nói Tạ cô nương lại ra ngoài, chắc chắn lại đi gặp Nhị hoàng tử.
"
Lạc Dạ Thần thấy ông nói chắc như vậy, không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng y vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng, to tiếng nói.
"Đi thì đi!"
Nói xong, y dẫn đầu sải bước ra ngoài.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng ăn hết miếng cơm cuối cùng trong bát, tiện tay cầm theo hai quả lê.
Ngậm lê trong miệng, nàng và Thái tử bước ra khỏi phòng riêng, Tiêu Lăng Phong đi theo phía sau.
Một nhóm người ra khỏi lầu Đông Lai, lên xe ngựa.
Tiêu Lăng Phong cưỡi ngựa dẫn đường.
Tiêu Hề Hề chia một quả lê cho Thái tử.
Thái tử không nhận, nhưng cúi đầu cắn một miếng.
Tiêu Hề Hề hỏi "Ngọt không?"
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nuốt lê "Rất ngọt.
"
Tiêu Hề Hề "Ăn nữa không?"
"Không ăn nữa.
"
Tiêu Hề Hề vui vẻ đưa quả lê lên miệng, cắn một miếng thật lớn, không ghét bỏ quả lê này vừa bị người khác cắn.
Mùi lê ngọt tràn ngập trong xe.
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng, ánh mắt dừng trên môi dính nước lê của nàng, ánh mắt sâu xa khó hiểu.
Hắn đột ngột hỏi.
"Ta có thể hôn nàng không?"
"Khụ khụ khụ!" Tiêu Hề Hề không kịp thở, bị sắc nước lê, điên cuồng ho khan, khuôn mặt đỏ bừng.
Lạc Thanh Hàn giơ tay vỗ lưng giúp nàng nhuận khí.
Một lúc sau, Tiêu Hề Hề mới dần hết.
Không phải trước đây nàng và Lạc Thanh Hàn chưa từng hôn, mà trước đây muốn hôn là hôn, chưa từng lịch sự hỏi ý nàng như bây giờ.
Lúc làm chuyện này, tự dưng nói ra làm có cảm giác xấu hổ không nói nên lời.
Đặc biệt là khi Lạc Khinh Hàn hỏi chuyện này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dường như không phải hỏi chuyện có thể hôn hay không, mà như đang thương nghị quốc gia đại sự, cảm giác tương phản này càng khiến người ta thấy lúng túng.
Tiêu Hề Hề không tự nhiên "Sao tự dưng người khách khí quá vậy?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời, mà hỏi lại "Được không?"
Nàng hỏi lại "Ta có thể nói không được sao?"
Lạc Thanh Hàn không nói, cứ an tĩnh nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề không chịu được ánh mắt của hắn, dứt khoát nhắm mắt.
"Tới đi!"
Không phải chỉ hôn thôi sao? Đâu phải trước đây chưa từng hôn!
Cứ xem như nàng hôn chó con mà mình nuôi thôi!
Qua một lúc lâu, nàng mới cảm nhận được hơi ấm trên môi, hơi thở quen thuộc phả vào mũi, khiến nàng không tự chủ được mà thở chậm lại.
Nàng nghĩ hắn bất chợt muốn hôn, chạm vào rồi thôi.
Nào ngờ người này lại cạy môi nàng ra.
Tiêu Hề Hề bất chợt mở mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Nàng dùng ánh mắt nhắc nhở đối phương, làm người phải biết đủ, hôn một chút là được rồi, đừng đi quá xa!.