Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Các thế gia vào cung cầu xin Hoàng đế giơ cao đánh khẽ, nhưng không ai có thể thay đổi ý định của Hoàng đế, cả Hoàng hậu cũng đụng phải tường cứng.

Bọn họ biết lần này Hoàng đế đã hạ quyết tâm, không cách nào cứu vãn, chỉ đành ôm hận buông tay, nhưng trong lòng lại trút hận lên người Thái tử.

Hôm sau, hàng chục tấu chương luận tội Thái tử được trình lên Hoàng đế.

Hoàng đế vô cảm đọc số tấu chương này.

Có người nói Thái tử chuyên quyền độc đoán, có người nói Thái tử độc ác tàn nhẫn, có người nói Thái tử ngang ngược lộng quyền, có lòng bất chính.

Càng xem, sắc mặt Hoàng đế càng u ám.

Ông biết rõ, sở dĩ đám quan viên này luận tội Thái tử, không phải vì Thái tử làm chuyện tày trời, mà vì Thái tử xâm phạm đến lợi ích của thế gia.

Hoàng đế ném tấu chương trong tay lên bàn, cười lạnh một tiếng.

“Đám người này vì muốn đạt được mục đích mà cái gì cũng dám nói.”

Cam Phúc liếc nhìn nội dung tấu chương đặt trên bàn, tức thì hiểu tại sao Hoàng đế tức giận.

Hắn hai tay dâng trà nóng, cung kính khuyên “Bệ hạ đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, nếu tức giận mà sinh bệnh thì không đáng.”

Hoàng đế uống một hớp trà, nhưng vẫn không nén được cơn tức trong lòng.

Ông đặt tách trà xuống, liếc nhìn tấu chương luận tội Thái tử, lạnh lùng nói.

“Truyền chỉ của trẫm, Trương ngự sử ly gián quan hệ cha con của trẫm và Thái tử, bãi bỏ chức quan, phạt hai mươi trượng.”

Cam Phúc rùng mình.

Trương ngự sử là quan viên đã dâng tấu luận tội Thái tử ngang ngược lộng quyền có lòng bất chính.

Thánh chỉ này ban ra, Trương ngự sử không chỉ mất chức quan, mà còn bị đ.è xuống đất đánh một trận.

Chuyện này truyền ra ngoài, tấu chương luận tội Thái tử tức thì giảm đi rất nhiều.

Nhưng oán giận của các thế gia với Thái tử ngày càng nhiều thêm.

Bây giờ Thái tử như mục tiêu sống, giá trị thù hận đặc biệt ổn định.

Nhiều người thầm cầu nguyện, hy vọng Thái tử sớm ngày chết đi.

Mà hầu hết Cống sinh lại rất vui mừng.

Dù phải thi lại cũng không sao, thà thi lại còn hơn thi với đám sĩ tử gian lận đó.

Quan trọng nhất là Hoàng đế còn tổ chức thêm một kỳ khoa cử nữa, điều đó có nghĩa dù thi trượt lần này, vẫn có thể tiếp tục tham gia khoa cử tháng tiếp theo.

Thái tử lần nữa phụ trách kỳ thi năm nay với tư cách là chủ khảo.

Vào ngày thi, Lệ Khinh Ngôn cũng đến.

Y mặc trang phục nho sinh chỉnh tề, đeo hành lý trên lưng đứng giữa các sĩ tử.

Các sĩ tử được kiểm tra cẩn thận, sau khi thông qua sẽ vào trường thi.

Trong lúc xếp hàng kiểm tra, Lệ Khinh Ngôn nghe thấy hai sĩ tử phía trước thì thầm với nhau về kỳ thi năm nay.

“Huynh nghe nói gì chưa? Chuyện Tần các lão bị chém đầu.”

“Chuyện này ai mà không biết? Nói thật, ta cũng rất ngạc nhiên. Vốn ta rất sùng bái Tần các lão, nhưng không ngờ ông ta lại giở trò gian lận, lúc biết được chuyện này, ta buồn hết một đêm không ngủ được.”

“Không chỉ huynh, ngày đó ta cũng suy sụp tinh thần, vốn tưởng Tần các lão tài đức vẹn toàn, không ngờ ông ta lại là một tên tiểu nhân như vậy, chúng ta đúng là mù mắt mới đi sùng bái.”

“Cũng may lần này Thái tử đứng ra thanh trừng trường thi, quét sạch những kẻ gian lận kia, trả lại công bằng cho sĩ tử chúng ta.”

“Ta nhớ kỳ thi này Thái tử là chủ khảo, có Thái tử ở đây, chúng ta có thể yên tâm, không cần lo có người lợi dụng chức quyền làm chuyện gian lận.”

“Ta sớm đã nghe danh Thái tử, nhưng không biết phong thái của ngài ấy thế nào?”

“Nếu may mắn, sau này có thể gặp được Thái tử.”

“Ta nghe nói Thái tử phụ trách Hình bộ, nếu ta có thể vào triều làm quan, ta muốn làm ở Hình bộ, chỉ cần có thể đi theo Thái tử, dù chỉ làm một quan viên cấp thấp, ta cũng bằng lòng.”

“Xì, còn chưa thi nữa mà huynh đã bắt đầu nói mớ rồi.”

……

Lệ Khinh Ngôn nghe rõ những bàn luận này, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười vui vẻ thoải mái.

Không ai biết y đóng vai trò gì trong vụ điều tra gian lận khoa cử, cũng không ai biết y từng làm việc cho Thái tử.

Trong lòng y có cảm giác thành tựu thầm kín.

Hôm qua Thái tử triệu kiến y, nói rất nhiều chuyện với y.

Thái tử khá tán tưởng y.

“Lần này ngươi giúp ta, để báo đáp, ta có thể giúp ngươi tìm một vị trí trong Hình bộ, ngươi không cần vất vả đi thi. Nhưng cách này, tiền đồ tương lai của ngươi có thể bị ảnh hưởng một chút, ngươi nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định.”

Lệ Khinh Ngôn hiểu ý Thái tử.

Được người khác tiến cử làm quan trong triều hoàn toàn khác với làm quan thông qua thi cử.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ lấy Nội các làm ví dụ, muốn được liệt vào tam công cửu khanh trong Nội các, trước tiên phải qua ải viện Hàn Lâm.

Muốn vào viện Hàn Lâm, trước tiên phải đạt được kết quả xuất sắc trong kỳ thi.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao mấy công tử thế gia rõ ràng có thể dựa vào ân sủng để có được chức quan, nhưng vẫn phải mài giũa đầu óc để tranh giành danh hiệu Tiến sĩ với sĩ tử hàn môn, vì bọn họ đều muốn vào viện Hàn Lâm.

Nếu Lệ Khinh Ngôn chỉ muốn làm quan chức bình thường, Thái tử có thể thực hiện mong muốn của y ngay lập tức, nhưng nếu y ôm tham vọng trở thành một đại thần xuất sắc, y vẫn phải tham gia kỳ thi đàng hoàng.

Lệ Khinh Ngôn dùi mài kinh sử nhiều năm, đương nhiên không chỉ vì một chức quan nhỏ sống qua ngày.

Y không do dự chọn tiếp tục tham gia kỳ thi.

Y hy vọng có thể thông qua kỳ thi làm quan, hy vọng có thể vào viện Hàn Lâm, hy vọng tương lai có thể bay cao bay xa!

Hàng người phía trước ngày càng ngắn, cách cổng trường thi ngày càng gần.

Cuối cùng, đến lượt Lệ Khinh Ngôn kiểm tra.

Y mang theo rất ít, ngoại trừ bút mực giấy nghiên, chỉ có một bộ chăn đệm và lương khô.

Quan viên khám xét người Lệ Khinh Ngôn, tìm thấy một túi gấm trong ngực y.

Mở túi gấm, bên trong là một lá bùa màu vàng, trên giấy vẽ những hoa văn khó hiểu bằng chu sa.

Quan viên hỏi “Đây là gì?”

Lệ Khinh Ngôn thành thật trả lời “Đây là bùa may mắn.”

Hôm qua từ biệt Thái tử, Thái tử đã tặng cho y lá bùa may mắn này.

Thái tử nói, chỉ cần y cầm lá bùa may mắn này, thì có thể thoát khỏi những điều xui xẻo.

Lệ Khinh Ngôn không biết thật giả, nhưng dù thế nào thì đó cũng là ý tốt của Thái tử, vì vậy Lệ Khinh Ngôn đặc biệt mang nó theo bên người.

Điều y không biết là lá bùa may mắn này do Tiêu Hề Hề làm.

Tiêu Hề Hề biết Lệ Khinh Ngôn đã giúp Thái tử, để báo đáp, nàng đặc biệt làm một lá bùa may mắn, đưa Thái tử giao cho Lệ Khinh Ngôn.

Quan viên kiểm tra lá bùa cẩn thận, không thấy có gì bất thường nên trả lại cho Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn vượt qua kiểm tra một cách suôn sẻ.

Y đeo hành lý bước vào trường thi, chẳng mấy chốc đã tìm thấy phòng thi có ghi tên mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui