Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Tiêu Hề Hề nhìn bộ dạng không tự nhiên của y, không vui nói.

“Thể diện quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn theo đuổi vợ à?”

Lạc Dạ Thần tức giận vặn lại “Ai … ai theo đuổi vợ? Cô đừng nói bậy, dựa vào thân phận của ta, muốn loại nữ nhân nào mà không có? Còn cần phải theo đuổi à?!”

Tiêu Hề Hề “Nếu vậy thì ngài không cần tự viết truyện, ra tiệm sách ngoài phố mua vài cuốn tặng cô ấy là được, dù gì ngài cũng đâu cần tạo ấn tượng tốt với cô ấy, làm cho có là được rồi.”

Lạc Dạ Thần “Nhưng muội ấy đã cứu ta, nói thế nào thì ta cũng phải báo đáp.”

“Báo đáp có rất nhiều cách, ngài có thể chọn cách đơn giản hơn, chẳng hạn như cho cô ấy tiền.”

Lạc Dạ Thần “Muội ấy không cần tiền.”

Tiêu Hề Hề không khỏi thở dài “Không ngờ trên đời này lại có người không cần tiền, đúng là hay thật! Thế thì ngài nói ta biết, rốt cuộc cô ấy muốn gì?”

Lạc Dạ Thần lập tức nhớ đến cảnh Bộ Sanh Yên quỳ xuống cầu xin y đồng ý hủy hôn.

Điều mà Bộ Sanh Yên muốn nhất bây giờ là hủy hôn.

Nhưng hôn sự này do Hoàng đế ban, hủy không được.

Huống chi bây giờ Lạc Dạ Thần cũng không muốn hủy hôn cho lắm.

Về phần nguyên nhân, y không muốn nói chi tiết.

Lạc Dạ Thần do dự hồi lâu, hít sâu một hơi, thầm nói với chính mình, đại trượng phu co được duỗi được!

Y bước tới, cứng rắn chậm rãi tiến về phía Thái tử, phải tốn rất nhiều sức mới nặn ra được một câu.

“Thái tử, đệ còn nhớ cốt truyện mà hôm qua Tiêu trắc phi kể không?”

Lạc Thanh Hàn đang đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu nhìn y, thản nhiên đáp “Ừm.”

“Vậy đệ có thể kể lại cốt truyện lần nữa được không?”

Lạc Dạ Thần nói đến đây, cả mặt đỏ bừng vì quá xấu hổ.

Lạc Thanh Hàn “Ta hơi khát.”

Lạc Dạ Thần lập tức rót một tách trà đặt vào tay hắn.

Lạc Thanh Hàn bổ sung “Vai hơi mỏi.”

Lạc Dạ Thần cau mày, muốn nói ngươi đừng có được nước làm tới, nhưng y do dự một hồi cũng không nói ra, dù sao y cũng đang cầu xin người ta.

Y hít một hơi thật sâu, giơ tay bóp vai Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn dùng sách chặn tay y, ghét bỏ nói.

“Với tay chân thô kệch này của huynh, ta không dám để huynh bóp vai.”

Sau đó Lạc Thanh Hàn nhìn về phía Tiêu Hề Hề đang đứng xem kịch.

“Nàng tới bóp vai cho ta.”

Tiêu Hề Hề mở to đôi mắt ngây thơ “Là Anh vương cầu xin người giúp đỡ, không phải ta.”

Lạc Thanh Hàn “Nhưng ta thích sai nàng.”

Tiêu Hề Hề hết cách, nhanh chóng lết tới.

Nàng đặt hai tay lên vai Thái tử bắt đầu bóp.

Lạc Thanh Hàn đặt sách xuống, nhấp một ngụm trà nhuận cổ họng rồi chậm rãi nói.

“Phải kể từ đầu sao?”

Lạc Dạ Thần gật đầu nói phải.

Y chuẩn bị giấy bút, Thái tử nói một câu, y viết một câu.

Bản lĩnh nhìn nghe một lần là nhớ của Thái tử thật sự quá kinh ngạc, hắn kể lại cốt truyện mà Tiêu Hề Hề kể hôm qua không sót một chữ.

Lạc Dạ Thần viết thêm mười tờ giấy.

Y xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, than thở “Mệt chết đi được, đừng để ta bắt được tên trộm tối qua, nếu không ta nhất định sẽ lột da tên đó!”

Nếu tên trộm không trộm bản thảo của y thì y đã không phải viết lại.

Lạc Thanh Hàn “Huynh có từng nghĩ vì sao tên trộm lại trộm bản thảo của huynh không?”

Lạc Dạ Thần đương nhiên nói.

“Đương nhiên là do ta quá tài năng, tác phẩm ta viết khiến bọn trộm phải điên đảo, kiềm không được muốn trộm về tỉ mỉ thưởng thức.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Bỏ đi, cứ để huynh ấy tiếp tục ngốc đi.

Lạc Dạ Thần cầm bản thảo rời hoàng lăng.

Tiêu Hề Hề ngừng bóp vai hắn, tò mò hỏi.

“Điện hạ, sao người biết bản thảo của Anh vương sẽ bị trộm?”

“Bên ngoài hoàng lăng có rất nhiều tai mắt, Anh vương nghênh ngang đến tìm ta, chắc chắn đám tai mắt kia sẽ nhìn thấy. Hẳn là bọn chúng nghĩ Anh vương và ta đang âm mưu gì đó, trong mắt bọn chúng, bản thảo đó là bằng chứng chúng ta cấu kết.”

Tiêu Hề Hề sửng sốt “Bọn chúng nghĩ nhiều quá rồi chăng?”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Người càng thông minh càng thích trổ tài khôn vặt.”

Trong Thương Lan Viên.

Tây Lăng vương ném mười mấy tờ giấy xuống đất, tức giận nói.

“Thứ này là gì? Đây là bằng chứng Thái tử cấu kết với Anh vương mà ngươi nói sao? Các ngươi giỡn với ta đó hả?!”

Vì quá tức giận, độc trong cơ thể ông bộc phát làm sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh. truyện xuyên nhanh

Tạ Sơ Tuyết vội lấy một viên thuốc giảm đau đút cho ông uống.

Nàng nhẹ nhàng khuyên “Phụ vương đừng giận, tức giận hại thân thể sẽ không tốt đâu.”

Tây Lăng vương ôm ngực, chậm rãi hít thở sâu, cố đè nén lửa giận trong lòng.

Một thuộc hạ quỳ trên đất, cúi đầu không dám thở mạnh.

Một lúc sau, Tây Lăng vương lại lên tiếng, giọng lạnh lùng trầm thấp.

“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Thuộc hạ run giọng nói “Thuộc hạ thấy Anh vương cầm những tờ giấy này từ hoàng lăng đi ra, trông y rất hưng phấn, như thể lấy được bảo bối gì đó. Thuộc hạ đoán có thể y đang âm mưu gì đó với Thái tử, những giấy tờ đó hẳn là ghi lại nội dung kế hoạch của bọn họ …”

Tây Lăng vương cười lạnh ngắt lời.

“Sau khi lấy trộm những tờ giấy này, có đọc nội dung trên đó không?”

Thuộc hạ vội nói “Thuộc hạ không dám xem trộm.”

Tây Lăng vương chỉ những tờ giấy trên đất, nghiến răng nói “Ngươi lập tức xem cho ta, không được bỏ sót một chữ!”

Thuộc hạ giơ bàn tay run rẩy nhặt giấy trên đất lên xem từng tờ một.

Lúc mới xem hắn có hơi mờ mịt, xem đến cuối thì mới hoảng hốt.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra mình đã trộm nhầm đồ!

Đây hoàn toàn không phải là âm mưu cấu kết gì, mà chỉ là một câu chuyện tầm phào!

Thuộc hạ dập đầu mạnh “Thuộc hạ làm việc không tốt, xin vương gia thứ tội!”

Tây Lăng vương không muốn nhìn hắn nữa, liền xua tay, một thị vệ lập tức xông vào bịt miệng hắn, kéo hắn ra ngoài.

Tạ Sơ Tuyết cúi xuống, duỗi ngón tay ngọc ngà nhặt tờ giấy trên đất lên.

Sau khi xem xong nội dung trên giấy, nàng chế giễu nói.

“Anh vương này đúng là tên ngốc, không chỉ bất tài mà chữ viết cũng xấu.”

Tây Lăng vương quay mặt đi “Đốt hết đi, ta không muốn nhìn thấy nữa.”

Lúc xem nội dung trên những tờ giấy đó, ông cảm giác như trí thông minh của mình bị người khác chà đạp.

Tạ Sơ Tuyết nói “Con thấy câu chuyện trên giấy này khá thú vị, một phế vật sau khi phản công khiến mọi người phải ngạc nhiên, Anh vương thế mà có thể viết ra một câu chuyện như vậy, chẳng lẽ y đang cố nói là y cũng muốn giống như nhân vật chính, phản công đăng cơ?”

Tây Lăng vương cười lạnh “Dù sao y cũng là trưởng tử của Hoàng đế, trong lòng nhất định sẽ suy nghĩ về vị trí đó.”

Tạ Sơ Tuyết “Không phải người nói U vương khó khống chế sao? Chi bằng chúng ta thêm một con cờ?”

“Ý con là …”

Tạ Sơ Tuyết lắc lắc tờ giấy trong tay, khẽ mỉm cười “Nếu Anh vương muốn phản công, chúng ta dùng cái này làm mồi nhử, để chúng ta lợi dụng y.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui