Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Nam Nguyệt vương rất rõ cách bố trí ở đây.

Bà biết thứ được đặt bên trong trụ đá này chính là sáo trùng, một trong những bảo vật quý nhất của Nam Nguyệt.

Ấn cơ quan, tiếng động nhẹ vang lên, một chiếc hộp kim loại bật ra khỏi trụ đá.

Nam Nguyệt vương duỗi bàn tay phải xanh xao gầy gò của mình ra.

Những ngón tay dừng lại khi chạm vào chiếc hộp.

Bà có hơi sợ, sợ khi mở hộp ra nhìn thấy bên trong trống rỗng, bà lại phải đối mặt với nỗi đau bị người đó bỏ rơi.

Tiêu Hề Hề cũng không thúc giục bà, nàng yên lặng đứng đó chờ.

Hồi lâu sau, Nam Nguyệt vương chậm rãi mở hộp ra.

Bên trong hộp có một sáo ngắn được chạm khắc từ ngọc thạch anh.

Sáo ngắn có kích thước bằng bàn tay người lớn, thủ công tinh xảo, trong suốt như pha lê, vừa nhìn đã biết là vật thượng hạng.

Nam Nguyệt vương vừa nhìn thấy liền sửng sốt.

Bà khó tin cầm sáo trùng lên, nhìn trái nhìn phải một hồi, xác nhận nó chính là sáo trùng.

Bà thất thần lẩm bẩm.

“Tổng cộng có ba bảo vật, ba thứ đều ở đây, vậy năm đó ông ấy lấy đi bảo vật gì?”

Không biết bà đang nghĩ gì, bàn tay cầm sáo trùng khẽ run lên.

“Lẽ nào … lẽ nào ông ấy lại lừa ta? Lẽ nào ông ấy không lấy gì cả?”

Sau đó bà lại phủ nhận suy đoán này.

“Không đúng, nếu ông ấy không lấy bảo vật của Nam Nguyệt, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ sư môn, kế thừa chức chưởng môn?! Ông ấy nhất định đã lấy đi thứ gì đó của ta!”

Nam Nguyệt vương không nghĩ ra được.

Bà nắm lấy cánh tay Tiêu Hề Hề, nôn nóng hỏi.

“Ngươi có biết sư phụ của ngươi lấy bảo vật gì của Nam Nguyệt không?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu “Lúc ta vào sư môn, sư phụ đã là chưởng môn rồi, ông ấy chưa từng nhắc chuyện cũ với chúng ta, ta cũng không biết ông ấy đã lấy gì.”

“Còn sư huynh của ngươi thì sao? Hắn có biết không?”

Tiêu Hề Hề “Chuyện này ta cũng không chắc.”

Nam Nguyệt vương “Mau đưa ta ra ngoài, ta muốn tự mình hỏi hắn!”

Bà đang định đặt sáo trùng trở lại thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Sau đó bà nghe thấy một tiếng hét.

Là giọng của Thải Điệp!

Sắc mặt Nam Nguyệt vương thay đổi.

Không biết bà đang nghĩ gì, liền nhét sáo trùng vào trong ngực, rồi nói với Tiêu Hề Hề.

“Mau ra ngoài xem có chuyện gì?”

Tiêu Hề Hề khom người xuống cõng bà trên lưng, nhanh chóng chạy ra khỏi động.

Càng đến gần cửa động, tiếng ồn bên ngoài càng rõ ràng.

Những người bên ngoài đều nói tiếng Nam Nguyệt, Tiêu Hề Hề không hiểu chữ nào.

Nhưng Nam Nguyệt vương hiểu.

Sắc mặt bà sa sầm nói “Bên ngoài có người gây sự.”

Động Vạn Trùng là cấm địa ở Nam Nguyệt, ngoại trừ Nam Nguyệt vương, không có ai có tư cách tới đây, kể cả đại vu có địa vị cao quý.

Nhưng bây giờ, bên ngoài ồn ào, nghe nội dung mà bọn họ hò hét, có thể thấy rõ là nhằm vào Nam Nguyệt vương.

Có nghĩa trong thôn đã xảy ra chuyện!

Nam Nguyệt vượng thấp giọng nói “Lát nữa ta sẽ nghĩ cách cản những người đó, ngươi và sư huynh của ngươi mau chóng rời khỏi đây.”

Tiêu Hề Hề chú ý đến sự nặng nề trong lời nói của bà, vội hỏi “Nhưng ngài là Nam Nguyệt vương, lẽ nào bọn họ dám làm gì ngài?”

Nam Nguyệt vương cười giễu, giọng điệu rất khinh thường.

“Những chuyện này đáng lẽ không nên để người ngoài như ngươi biết, nhưng chuyện đến nước này, nói ngươi biết cũng chẳng hại gì. Ban đầu, phụ vương muốn truyền vương vị cho đệ đệ của ta, còn ta kế thừa chức vị đại vu. Nhưng do vài chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng ta thừa kế vương vị, còn đệ đệ của ta bị ép trở thành đại vu.”

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên “Đại vu mà chúng ta gặp trước đó hóa ra là đệ đệ của ngài à? Nhưng hai người trông không giống chút nào.”

Nam Nguyệt vương ho hai tiếng, nói tiếp.

“Sau khi đệ đệ trở thành đại vu không hề an phận, từng muốn tranh quyền với ta, nhưng ta đã trấn áp hắn. Bây giờ ta bệnh nặng, chắc chắn không sống được bao lâu. Hắn muốn nhân cơ hội lật đổ ta, tự mình xưng vương.”

Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, quyền lực đúng là mê hoặc người, dù là hoàng thất Đại Thịnh hay vương tộc Nam Nguyệt đều có những người bất chấp tất cả để tranh giành quyền lực.

Nam Nguyệt vương lại ho hai tiếng, giọng trở nên khàn khàn.

“Hiện giờ ta giao cổ Hóa Thân cho ngươi, đại vu nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này, kêu gọi mọi người lật đổ ta. Nếu các ngươi còn ở đây sẽ trở thành mục tiêu của đại vu. Đại vu tàn nhẫn độc ác, nếu các ngươi rơi vào tay hắn, chắc chắn chết không toàn thây. Lát nữa ta sẽ nghĩ cách cầm chân bọn họ, hai ngươi nhanh chóng rời khỏi Nam Nguyệt. Chỉ cần rời khỏi biên giới Nam Nguyệt, các ngươi sẽ an toàn.”

Tiêu Hề Hề không yên tâm “Vậy ngài thì sao?”

Nam Nguyệt vương “Yên tâm, ta có cách tự bảo vệ mình.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cửa động.

Cửa động vẫn đóng chặt.

Tiêu Hề Hề dùng nội lực của mình đẩy cửa bằng một tay.

Ánh nắng chói chang chiếu vào khiến Tiêu Hề Hề vô thức nheo mắt lại.

Rất nhiều người tụ tập bên ngoài động, thoạt nhìn ít nhất cũng có hơn năm trăm người.

Dẫn đầu là đại vu mặc áo choàng đen.

Trông hắn u ám, khuôn mặt nhợt nhạt đầy hình xăm đen, đôi mắt nham hiểm như rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng hung ác.

Vừa rồi đại vu dẫn người cố xông vào động Vạn Trùng nhưng bị Thải Điệp và Phương Vô Tửu ngăn cản.

Đại vu bèn thả trùng độc cắn bọn họ.

Phương Vô Tửu thân thủ tốt, phản ứng nhanh, tránh được trùng độc tập kích.

Nhưng Thải Điệp không tránh được, bị trùng độc c.ắn vào cổ, hét lên đau đớn.

Tiếng hét mà Tiêu Hề Hề và Nam Nguyệt vương nghe thấy trong động vừa rồi bắt nguồn từ đây.

Trước giờ đại vu luôn ra tay tàn độc.

Trùng độc mà hắn nuôi cực kỳ độc, dính phải một chút cũng sẽ chết ngay, tuyệt đối không cho người khác cơ hội thở.

Lúc Tiêu Hề Hề cõng Nam Nguyệt vương trên lưng ra khỏi động, Thải Điệp đã tắt thở.

Khi Nam Nguyệt vương nhìn thấy xác Thải Điệp nằm đó, cơn giận của bà bùng lên.

Thải Điệp đã hầu hạ bà nhiều năm, vẫn luôn trung thành, bây giờ bị người khác giết hại, trong lòng bà sao có thể chấp nhận được?!

Ánh mắt bà sắc bén nhìn đại vu.

“Thải Điệp là người bên cạnh ta, ngươi ra tay giết nàng, trong mắt ngươi còn có xem ta là Nam Nguyệt vương không?”

Nam Nguyệt vương nhiều năm ở vị trí cao, bình thường đã có khí chất điềm tĩnh uy quyền, bây giờ nổi giận, khí thế càng ghê gớm hơn.

Những người còn đang kêu gào xông vào đều sợ hãi, đồng loạt im lặng không dám nói gì.

Chỉ có đại vu không bị ảnh hưởng.

Hắn cười đầy nham hiểm, giống như đang nhìn con mồi khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Thì ra ngươi còn biết mình là Nam Nguyệt vương sao? Nếu ngươi đã biết mình là Nam Nguyệt vương, sao còn giao bảo vật của Nam Nguyệt cho người ngoại tộc? Ngươi thân là Nam Nguyệt vương, nên biết cổ Hóa Thân quan trọng thế nào với người Nam Nguyệt chúng ta. Nhưng ngươi vẫn kiên quyết giao cổ Hóa Thân cho người ngoại tộc. Điều này chứng tỏ ngươi không hề quan tâm đến Nam Nguyệt. Nếu đã như vậy, chúng ta cần gì kính trọng ngươi?”

Lời vừa nói ra, những người bị khí thế của Nam Nguyệt vương trấn áp đều lấy lại tự tin, bắt đầu hò hét.

“Đại vu nói đúng! Ngươi vốn không xứng làm Nam Nguyệt vương!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui