Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Thông thường, phong hiệu mà Hoàng đế ban cho phi tần đều có ý nghĩa khen ngợi, kỳ vọng hoặc nhắc nhở.

Nhưng từ ‘Lao’ này không phải khen ngợi hay kỳ vọng, càng không chạm được tới nhắc nhở.

Sao Hoàng đế lại ban cho Bạch phi phong hiệu như vậy?

Lao phi nhìn thánh chỉ đưa đến trước mặt, sắc mặt trắng bệch.

“Xin hỏi tại sao Hoàng thượng lại ban cho ta phong hiệu như vậy? Là ta làm sai chuyện gì khiến Hoàng thượng không vui sao?”

Thường công công vẫn mỉm cười.

“Lao phi nương nương đừng nghĩ nhiều, Hoàng thượng thấy người cứ bệnh mãi, sức khỏe quá kém nên mới đặc biệt ban cho người phong hiệu này, muốn trấn áp bệnh tật của người, để người có thể nhanh chóng khỏi bệnh.”

Lao phi không chấp nhận được lý do này, lẩm bẩm nói “Cho dù là vậy, cũng không nên … cũng không nên ban cho ta phong hiệu thế này?”

Bảo nàng sau này làm sao ra ngoài gặp người khác?

Người khác chỉ cần nghe thấy phong hiệu này, bọn họ sẽ cười chết.

Nụ cười trên mặt Thường công công hơi nhạt đi.

“Lao phi nương nương, Hoàng thượng có ý tốt, mong người đừng phụ lòng.”

Lúc Lao phi tiếp chỉ, ngón tay run rẩy, nước mắt trào ra.

“Thần thiếp tạ chủ long ân.”

Thường công công “Hoàng thượng còn có lời muốn nói với người, an ổn sống ngày tháng của mình, đừng quản những chuyện không nên quản, đừng nói những điều không nên nói.”

Nói xong, hắn hành lễ với Lao phi, dẫn hai tiểu thái giám rời khỏi cung Yên Vũ.

Khi người đi xa, Lao phi không chống đỡ được nữa, tầm mắt nàng tối sầm ngất đi.

Liễu Nhứ giật mình, luống cuống đỡ Lao phi lên giường, sau đó cuống quít sai người gọi thái y.

Trong cung Yên Vũ nhất thời hỗn loạn.

Trong cung Vị Ương.

Tiêu Hề Hề đang uống trà sữa, nghe tin Bạch phi biến thành Lao phi, suýt nữa thì cười sặc.

Nàng vội đặt ly xuống, vừa lấy khăn tay lau miệng vừa hỏi.

“Hoàng thượng nghĩ thế nào vậy nhỉ? Sao lại ban cho nàng ta phong hiệu như vậy?”

Bảo Cầm cũng muốn cười nhưng ráng nhịn, nghiêm túc trả lời.

“Nghe nói vì sức khỏe của nàng ta không tốt, Hoàng thượng đặc biệt ban cho nàng ta phong hiệu này để trấn áp bệnh tật.”

Tiêu Hề Hề “Ta hiểu rồi, đây gọi là tên xấu dễ nuôi!”

Lần này Bảo Cầm không nhịn được bật cười.

Nàng vội lấy tay áo che miệng, cố gắng không thất lễ trước mặt Quý phi.

Trời má, tên xấu dễ nuôi!

Ha ha ha ha!

Bên ngoài có người nhắc nhở.

“Hoàng thượng tới rồi!”

Tiêu Hề Hề và Bảo Cầm vội ra cửa nghênh đón.

Lạc Thanh Hàn thấy Tiêu Hề Hề tươi cười, hỏi “Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”

Tiêu Hề Hề cùng hắn đi vào phòng, cười nói.

“Ta nghe nói chàng ban cho Bạch phi một phong hiệu.”

Lạc Thanh Hàn “Ừm.”

Sau khi vào phòng, hắn duỗi hai tay để Mặc Họa bước tới giúp hắn cởi áo ngoài, cởi phát quan trên đầu, đổi thành trâm ngọc thoải mái.

Tiểu cung nữ mang nước lạnh tới hầu hạ hắn rửa tay rửa mặt.

Vệ sinh đơn giản xong, Lạc Thanh Hàn thấy cả người nhẹ nhõm hơn.

Hắn vẫy tay cho hạ nhân trong phòng lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Sau đó Lạc Thanh Hàn chậm rãi giải thích.

“Ta đã sai người điều tra, Lục tuyển thị biết chuyện ta từng nôn máu là vì Lao phi đã nói cho nàng ta biết, nếu Lao phi nói nhiều như vậy, thì cho nàng ta danh hiệu Lao phi, không phải rất hợp sao?”

*Nói nhiều (话痨 – huà láo – hán việt: thoại lao), 痨妃 – Lao phi.

Tiêu Hề Hề hiểu ra “Thì ra phong hiệu Lao phi có nghĩa như vậy!”

Trước kia ở Đông cung, Bạch trắc phi thích bày mấy thủ đoạn này, nhưng Lạc Thanh Hàn nể mặt phụ thân của nàng ta nên không so đo.

Bây giờ nàng ta vẫn không sửa tật đó, cố tình kích động mâu thuẫn giữa Lục tuyển thị và Hề Hề.

Hề Hề nôn máu vì độc cổ phát tác, nhưng nếu không phải vì Lục tuyển thị và Bạch phi ác ý chống đối, thì độc trong người Hề Hề sẽ không phát tác.

Lục tuyển thị đã bị đày vào lãnh cung, đương nhiên Bạch phi cũng đừng hòng đứng ngoài chuyện này, ban cho nàng ta phong hiệu Lao phi là cho nàng ta một bài học, hy vọng nàng ta coi đó là lời cảnh cáo, đừng nghĩ đến chuyện hãm hại người khác.

Lạc Thanh Hàn ngồi trên giường, cầm cuốn truyện Hề Hề đặt trên giường.

Vì muốn để Hề Hề giết thời gian, Lạc Thanh Hàn đã sai người mua rất nhiều sách truyện cho nàng, mua truyện gì cũng dựa trên sở thích của nàng, không còn hạn chế nàng như trước.

Trước đây không cho nàng đọc số sách truyện này là vì sợ nàng học thói hư.

Bây giờ hắn chỉ xem đây là thú vui.

Lạc Thanh Hàn mở truyện ra, vừa hay đọc trúng đoạn nam chính đi công tác, tình cờ gặp một mỹ nữ, thế là hai người quen nhau, bắt đầu một cuộc sống buông thả.

Có lần hắn đọc loại truyện này, vành tai bất giác đỏ lên.

Bây giờ hắn có thể mặt không đổi sắc đọc hết, đọc xong còn không quên bình luận

“Cốt truyện ấu trĩ, ý tưởng mơ hồ, văn phong tạm được.”

Với dáng vẻ nghiêm túc của hắn, ai không biết còn tưởng hắn sâu sắc bình luận tấu chương nào đó.

Ai ngờ được hắn đang xem sách truyện suy đồi?!

Tiêu Hề Hề thấy bộ dáng xốn xang khá hiếm thấy này của hắn, nhịn không được sáp tới chụt lên má hắn một cái.

Hắn còn chưa kịp hôn lại, nàng nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Thanh Tùng nói với ta, cung Vân Tụ sửa xong rồi, chàng có muốn đi xem thử với ta không?”

Lạc Thanh Hàn vứt cuốn truyện đi, giơ tay kéo nàng vào lòng ôm chặt, hai tay không ngừng mò mẫm cơ thể nàng, trầm giọng hỏi.

“Ghẹo rồi bỏ chạy, ai dạy nàng vậy? Hửm?”

Tiêu Hề Hề cảm thấy nhột, nhịn không được cười lớn, cả người cũng run lên.

“Ha ha ha ta sai rồi, tha cho ta đi.”

Lạc Thanh Hàn “Thế đã xin tha rồi?”

Tiêu Hề Hề “Bệ hạ, ta không dám nữa!”

Lạc Thanh Hàn “Đừng gọi ta là bệ hạ, đổi cách gọi khác.”

Tiêu Hề Hề “Hoàng thượng!”

Lạc Thanh Hàn “Đổi cách gọi gì đó đặc biệt.”

Tiêu Hề Hề “Ba ba!”

Lạc Thanh Hàn “……”

Tiêu Hề Hề “Ba ba tha cho ta đi! Ta không dám ghẹo người nữa!”

Không khí mờ ám kiều diễm gì đó phút chốc biến mất.

Lạc Thanh Hàn cười lạnh, lật người nàng lại đ.è xuống giường, đánh mạnh vào mông nàng hai cái.

Đánh xong vẫn chưa hết bực, cúi đầu c.ắn vào cổ nàng.

Tiêu Hề Hề bị cắn chảy cả nước mắt “Hu hu hu ba ba bắt nạt người ta!”

Lạc Thanh Hàn rất lạnh lùng “Còn gọi ta thêm một tiếng ba ba, ta sẽ đánh cho nàng tìm ba ba khắp sàn.”

Tiêu Hề Hề im bặt, thút thít kêu một tiếng.

“Ưm ~”

Sau bữa trưa, hai người cùng đến cung Vân Tụ.

Cung Vân Tụ trở nên hoàn toàn mới sau khi được trùng tu.

Mọi thứ trong và ngoài cung đều được bày trí theo ý của Quý phi, trông rất tráng lệ.

Trong cung có rất nhiều đồ vật do Hoàng đế ra lệnh mua thêm, chi phí đều lấy trực tiếp từ kho bạc riêng của Hoàng đế, coi như là Hoàng đế thưởng riêng cho nàng.

Nhiều thứ tốt đẹp chồng chất lên nhau, cung Vân Tụ càng giống một ổ của cải.

Còn Tiêu Hề Hề là cá muối sống trong ổ của cải.

Nàng kéo Hoàng đế dạo một vòng cung điện, rồi đi thẳng ra hậu viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui