Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Tiêu Hề Hề hỏi “Nếu bổn cung thay bộ lễ phục này, lát nữa làm sao tham gia lễ sắc phong?”

Lấy một bộ y phục khác để thay cho bộ lễ phục này là chuyện không thể nào.

Tô tài nhân siết chặt khăn tay, cau mày nói “Vậy phải làm sao?”

Tế Vũ lo lắng nói “Hay là bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, để Hoàng thượng làm chủ?”

Tiêu Hề Hề nói “Không cần thiết.”

Tế Vũ “Nhưng lễ phục của người đã bị người ta động tay …”

Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói “Không sao, bổn cung là Quý phi do Hoàng thượng sắc phong, có chân long của Hoàng thượng phù hộ, không tà ma nào có thể hại bổn cung.”

Lời nàng nói quá hùng hồn thẳng thắn, khiến Tế Vũ không biết phải trả lời thế nào.

Tô tài nhân cũng kinh ngạc.

Người bình thường gặp tình huống này nhất định sẽ hoảng sợ tức giận, nhưng Quý phi chẳng những không hoảng sợ mà còn bình tĩnh ung dung.

Lẽ nào đây là do có cốt cách Quý phi nên mới trở thành Quý phi ư?

Tiêu Hề Hề nói với Thanh Tùng.

“Ngươi cầm lệnh bài của ta đến Thái y viện tìm Phương thái y, bảo y khám cho hai tiểu cung nữ vừa hầu hạ bổn cung thay y phục.”

Tuy nàng không sợ độc, nhưng cung nữ hầu hạ nàng thay lễ phục chỉ là người bình thường.

Thanh Tùng giơ hai tay nhận lệnh bài, chạy nhanh đến Thái y viện.

Tiêu Hề Hề không để ý ánh mắt khó hiểu của người khác, bình tĩnh ngồi vào xe.

Tế Vũ vội vàng đuổi theo.

Đội nghi trượng của Quý phi chậm rãi đi về phía cung Vị Ương.

Tô tài nhân đứng đó nhìn xe ngựa của Quý phi đi xa, trong lòng vẫn khó hiểu không lý giải được.

Cung nữ Chỉ Diên nhỏ giọng hỏi.

“Quý phi nương nương biết lễ phục có vấn đề, sao lại không thay? Quý phi không sợ xảy ra chuyện sao?”

Tô tài nhân lắc đầu “Ta cũng không biết.”

Tâm tư của Quý phi còn khó nắm bắt hơn nàng tưởng tượng.

Chỉ Diên “Vậy chúng ta có đến cung Vị Ương xem lễ sắc phong không?”

Tô tài nhân “Đương nhiên phải đi.”

Địa vị của nàng chưa đủ tư cách ngồi xe ngựa hay kiệu, chỉ đành đi bộ đến cung Vị Ương

Thấy cung Vị Ương ngày càng gần, Tế Vũ càng lo lắng, không ngừng quay đầu nhìn Quý phi, sợ Quý phi bị thuốc bột làm hại.

Nhưng Quý phi lại ngồi vững vàng, chưa từng có biểu hiện gì khác lạ.

Bảo Cầm thấy tâm trạng của Tế Vũ không ổn nên nhỏ giọng an ủi.

“Không sao, đừng lo quá.”

Tế Vũ nhỏ giọng nói “Sao muội không lo cho được? Lễ phục bị người khác động tay, thân thể Quý phi nương nương quý trọng, chắc chắn không chịu được sự giày vò của thuốc bột, muội thấy tốt hơn hết nên gọi một thái y đến khám cho Quý phi nương nương.”

Tuy lễ sắc phong quan trọng nhưng cũng không quan trọng bằng sức khỏe của Quý phi!

Bảo Cầm biết Quý phi có thể chất đặc biệt, thuốc độc thông thường không có tác dụng với nàng, cho nên không cần làm ầm lên.

Nhưng chuyện này không thể nói với Tế Vũ.

Dù sao Tế Vũ vào cung Vân Tụ chưa lâu, phải quan sát nàng một thời gian, xác định nàng đáng tin mới nói chuyện này cho nàng biết.

Lúc này Bảo Cầm chỉ cười “Tự Quý phi biết tính toán, chúng ta chỉ cần an tâm đi theo nương nương là được, những chuyện khác không cần lo.”

Tế Vũ không ngốc, ngược lại rất thông minh.

Từ phản ứng của Bảo Cầm, nàng có thể đoán được Bảo Cầm hẳn là biết chuyện gì đó, nhưng Bảo Cầm lại không nói gì, có lẽ vì chưa tiện nói cho nàng biết nên nàng không thể nói thêm gì nữa.

Trong chính điện của cung Vị Ương, mọi thứ đã sẵn sàng, quan khách đều đang mong chờ.

Quan khách rất nhiều, nhưng đều là nữ quyến.

Các nàng đang nhỏ giọng bàn luận chuyện của Quý phi.

Anh vương phi Bộ Sanh Yên vừa uống trà vừa nghe các vương phi khác tám chuyện.

“Nghe nói vị Quý phi này xinh đẹp như tiên, Hoàng thượng yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, sẵn sàng đổi ba mươi ngàn tinh binh để nàng vào cung.”

“Ta thật sự không tưởng tượng được, Quý phi xinh đẹp đến mức độ nào mà có thể khiến Hoàng thượng yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên.”

“Đợi lát nữa nhìn thấy không phải sẽ biết ư?”

……

Bộ Sanh Yên thầm nghĩ, Hoàng đế thích vị Quý phi này có lẽ là thật, nhưng yêu từ cái nhìn đầu tiên thì chưa chắc.

Nhớ đến dung mạo có hơi giống Tiêu trắc phi của Quý phi, trong lòng Bộ Sanh Yên thấy phức tạp.

Nàng vốn tưởng Hoàng đế và Tiêu trắc phi cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, tình cảm của họ phải như chim liền cánh, cây liền cành, không dễ thay lòng đổi dạ, nhưng nào ngờ mới qua một năm, Hoàng đế lại động lòng với nữ nhân có dung mạo giống Tiêu trắc phi.

Tình cảm sâu đậm đó như thể chỉ là trò cười dễ dàng bị vạch trần.

Bên ngoài điện vang lên tiếng thông báo.

“Hoàng thượng giá đáo!”

Mọi người đồng loạt đứng dậy tiếp giá.

Hôm nay Hoàng đế đội long quán trên đầu, mặc cẩm bào cổ chéo xanh nhạt, eo thắt đai vàng, khoác áo ngoài tay rộng màu đỏ thêu hình rồng mây cát tường bằng chỉ vàng trên tay áo.

Nét mặt hắn lạnh lùng, khí chất thanh tao cao quý, dù mặc màu sắc sặc sỡ nhưng hắn vẫn xa như trăng sáng trên trời, vượt quá tầm với của người khác.

Sau hắn không lâu, Thái hoàng thái hậu cũng đến.

Mọi người lại đồng loạt đứng dậy hành lễ.

Giờ lành tới, lễ sắc phong chính thức bắt đầu.

Tiêu Hề Hề mặc lễ phục hoa lệ chậm rãi bước vào chính điện trong tiếng chuông vang, vạt váy lông công phía sau kéo dài trên sàn cẩm thạch trắng, hoa quán mạ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đôi môi đỏ mọng kiều diễm, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen lấp lánh khiến nhiều người có mặt vô cùng kinh ngạc.

Khi nàng đến giữa chính điện đứng yên, quan viên Lễ bộ bắt đầu xướng.

Xướng toàn là những lời khen ngợi, hơn nữa còn rất dài.

Trong lúc mọi người đang tập trung vào Quý phi, Bảo Cầm và Tế Vũ lặng lẽ từ cửa bên lẻn vào chính điện, đứng sát vào tường, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt của các phi tần có mặt.

Quý phi là công chúa Nam Nguyệt, không có người thân hay bạn bè ở thành Thịnh Kinh, đương nhiên không có kẻ thù.

Chỉ có ở hậu cung, những phi tần này mới ngứa mắt nàng.

Suy cho cùng, ai cũng là phi tần, có cùng mục tiêu tranh sủng, có xung đột lợi ích.

Nói không chừng kẻ lén động tay với lễ phục của Quý phi đang ẩn náu trong các phi tần này.

Bảo Cầm và Tế Vũ quan sát phản ứng của các phi tần, rồi suy đoán ai có hiềm nghi nhất.

Quan viên Lễ bộ xướng xong, Hoàng đế đứng dậy, vững vàng bước xuống bậc ngọc.

Thường công công bưng khay đi tới.

Hoàng đế cầm bảo quyển và con dấu tượng trưng cho thân phận của Quý phi trên khay đưa vào tay Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề nhận bằng hai tay, khấu tạ hoàng ân.

Các quan khách cũng cùng nhau đứng dậy, khom người chúc mừng Quý phi nương nương và Hoàng đế.

Gần đó có một sử quan đặc biệt ghi lại cảnh tượng vào sử sách của vương triều Đại Thịnh.

Lạc Thanh Hàn muốn đỡ nàng dậy, nhưng tay hắn chưa kịp chạm vào cánh tay nàng thì nàng đã đứng dậy trước.

Nàng nhìn Bảo Cầm đang đứng cách đó không xa.

Bảo Cầm hiểu ý, bước nhanh tới nhận hộp gấm chứa bảo quyển và con dấu từ tay Quý phi.

Lạc Thanh Hàn muốn nắm tay Hề Hề.

Tiêu Hề Hề giả vờ chỉnh tay áo, vừa vặn tránh khỏi bàn tay đưa ra của Lạc Thanh Hàn.

Hai lần né tránh liên tiếp khiến Lạc Thanh Hàn xác nhận nàng đang cố tình tránh hắn.

Hắn hơi cau mày, muốn hỏi nàng sao vậy?

Nhưng bây giờ xung quanh toàn là khách, nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người, quả thật không phải là lúc để nói chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui