Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Hoàng đế bắt hết những người có thể từng tiếp xúc với lễ phục của Quý phi đến Thận Hình Ti, trong đó có cả Trần ti chính của Thượng Phục Ti.

Sau một đêm thẩm vấn, nghi phạm đã lộ diện.

Tào Nặc quỳ trên đất, thành thật bẩm báo.

“Lễ phục của Quý phi do hai mươi tú nương cùng nhau làm. Sau khi may xong, lễ phục được cất vào rương, không có ai động vào. Hôm sau, Trần ti chính đích thân mang lễ phục đến cung Vân Tụ. Trên đường đi, bọn họ tình cờ gặp Thiệu lương nhân. Nhưng Thiệu lương nhân chỉ nói vài câu với Trần ti chính, không hề chạm vào lễ phục. Chuyện này có vài người làm chứng, hẳn là Thiệu lương nhân không liên quan đến vụ án này. Sau khi lễ phục được đưa tới cung Vân Tụ, là do Chiết Chi nhận. Nàng nói lúc mình kiểm tra lễ phục, là do hai cung nữ mở lễ phục ra, nàng không chạm vào lễ phục. Chiết Chi cất lễ phục vào tủ rồi khóa lại, chìa khóa do nàng bảo quản. Tủ quần áo và ổ khóa cũng đã kiểm tra, không có dấu hiệu bị cạy phá. Sau khi Trần ti chính đưa lễ phục đến cung Vân Tụ thì dẫn hai cung nữ về Thượng Phục Ti. Trở về không bao lâu, hai cung nữ cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ phép, quay về nghỉ ngơi. Đêm qua Thận Hình Ti thẩm vấn một trong hai cung nữ. Nàng thú nhận, sau khi giao lễ phục rồi về Thượng Phục Ti thì tay nàng bắt đầu đỏ ngứa. Nàng nghi ngờ mình mắc bệnh ngoài da, sợ mất việc ở Thượng Phục Ti nên cố tình giấu nhẹm chuyện này. Phương thái y đã xem qua, thật sự là triệu chứng trúng độc do thuốc bột trộn từ hoa Di và mầm ngũ cốc. Còn cung nữ kia vẫn chưa rõ tung tích, không biết đã đi đâu.”

Lạc Thanh Hàn nghe xong, lạnh lùng hỏi “Cung nữ kia tên gì?”

Tào Nặc “Nàng tên Họa Xuân.”

Lạc Thanh Hàn chợt thấy tên này nghe quen quen.

Hắn nhìn Thường công công đứng bên cạnh.

Thường công công lập tức nói “Họa Xuân từng làm việc ở điện Tiêu Phòng, là cung nữ bên cạnh Tần hoàng hậu. Cách đây không lâu, cung Vân Tụ tuyển chọn cung nữ, Họa Xuân cũng nằm trong số đó.”

Lạc Thanh Hàn lập tức nhớ ra, quả thật khi đó có cung nữ này, nàng khó chịu vì không được chọn, trực tiếp chất vấn Bảo Cầm tại sao không chọn nàng.

Khi đó, Tiêu Hề Hề nói nàng là người hẹp hòi nhỏ mọn.

Lúc đó nàng không dám phản bác, nhưng nhìn vào mắt nàng, chắc chắn rất không phục.

Tào Nặc nói tiếp “Có một y nữ ở Thái y viện thú nhận, nói là gần đây Họa Xuân bị đau bụng, y nữ bèn bốc cho nàng hai ngày thuốc, trong đó có hoa Di.”

Lạc Thanh Hàn “Nói vậy, Họa Xuân rất có khả năng là thủ phạm hạ độc trong lễ phục của Quý phi?”

Tào Nặc “Đúng vậy.”

Lạc Thanh Hàn “Nàng ta mất tích bao lâu rồi?”

Tào Nặc “Đã hai ngày rồi.”

Hoàng cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một người sống muốn trốn ở góc nào đó mà không bị ai phát hiện, gần như là chuyện không thể, trừ khi có người giấu nàng đi, hoặc là nàng đã chết.

Lạc Thanh Hàn báo tin này cho Tiêu Hề Hề.

“Ta đã ra lệnh cho cấm quân để ý tung tích của Họa Xuân khi đi tuần tra.”

Theo lý mà nói, cách đơn giản và hiệu quả nhất chính là lục soát các cung, nếu lục soát từng nơi, dù Họa Xuân có mọc cánh cũng khó thoát.

Nhưng như vậy quá phô trương, vì một cung nữ cỏn con thật sự không đáng.

Thái hoàng thái hậu sẽ không để mọi chuyện ầm ĩ đến mức này.

Hiện giờ chỉ có thể âm thầm tìm kiếm.

Tế Vũ cũng nói Tiêu Hề Hề biết Họa Xuân đã lén lấy đi một số mầm ngũ cốc từ người trong ngự thiện phòng, thế nên nàng đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này.

Nghe Lạc Thanh Hàn nói xong, nàng cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi.

“Có sinh thần bát tự của Họa Xuân không? Ta bói giúp nàng ta, tìm ra tung tích của nàng ta.”

Đương nhiên là có sinh thần bát tự, nhưng Lạc Thanh Hàn không muốn Hề Hề nhúng tay vào chuyện này, mỗi lần bói xong, nàng sẽ cảm thấy khó chịu do phản ứng đồng cảm.

Lạc Thanh Hàn “Ta sẽ sai người tiếp tục theo dõi chuyện này, nếu thật sự không tìm được thì sẽ để nàng ra tay.”

Tiêu Hề Hề chỉ đành nghe lời hắn.

Chiều cùng ngày, Chiết Chi được đưa về cung Vân Tụ.

Trông nàng hốc hác, sắc mặt tái nhợt, môi khô bong tróc, bước đi khập khiễng.

Nàng quỳ xuống đất, giọng khàn khàn không giống ai.

“Nô tỳ bái kiến Quý phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề bảo nàng đứng dậy.

Lúc Chiết Chi đứng dậy, vì động tới vết thương nên khiến nàng lảo đảo vì đau, may là nàng kịp thời ổn định cơ thể mới không ngã xuống đất.

Tiêu Hề Hề không hỏi nàng gặp chuyện gì ở Thận Hình Ti, chỉ hỏi “Em bị thương ở đâu?”

Chiết Chi thành thật trả lời “Chỉ bị mấy roi sau lưng, không phải chuyện gì lớn.”

Tiêu Hề Hề gọi Bảo Cầm lấy hộp thuốc mỡ cho nàng.

“Đây là thuốc chuyên trị vết thương ngoài da, cầm lấy bôi đi, hai ngày này cẩn thận, đừng để lại sẹo.”

Chiết Chi hai tay nhận thuốc mỡ, hai mắt đỏ hoe “Đa tạ nương nương ban thưởng, nô tỳ sẽ nhớ bài học lần này, lần sau làm việc sẽ không sơ suất nữa.”

Tuy vụ hạ độc lần này không liên quan đến nàng, nhưng nếu nàng kiểm tra lễ phục cẩn thận, không đến mức khi Quý phi chuẩn bị ra ngoài mới phát hiện lễ phục có vấn đề.

Nàng phải chịu trách nhiệm về sơ suất của mình.

Vốn nàng còn tưởng sau khi ra khỏi Thận Hình Ti, Quý phi sẽ không cần nàng nữa.

Nào ngờ Quý phi lại không hề có ý đuổi nàng đi, thậm chí còn cho nàng thuốc mỡ bôi vết thương..

Quý phi nhân từ khoan dung như vậy, Chiết Chi cảm động, không có gì để báo đáp, chỉ có thể thầm thề sau này sẽ làm việc cẩn thận hơn, đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót nữa.

Chiết Chi trở về nơi ở của mình.

Vì nàng bị thương ở lưng nên việc bôi thuốc khó khăn, Bảo Cầm chủ động giúp nàng bôi thuốc, hỏi thăm chuyện ở Thận Hình Ti.

Vì có Tào Nặc công công đánh tiếng trước, Thận Hình Ti không quá nặng tay với Chiết Chi, chỉ quất nàng mấy roi, hỏi vài câu rồi không làm gì thêm.

Nhưng ở một nơi như Thận Hình Ti, dù không làm gì thì Chiết Chi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi và căng thẳng.

Nàng chợt hối hận vì sao mình làm việc không cẩn thận hơn một chút.

Đột nhiên cảm thấy lo lắng băn khoăn không biết sau này mình sẽ đi đâu về đâu.

Suốt hai ngày nàng không thể chợp mắt.

Bảo Cầm thấy nàng sợ hãi, liền dùng nhẹ giọng an ủi nàng, đồng thời nhờ người pha một bát trà an thần.

Sau khi Chiết Chi uống trà an thần, tinh thần dần thoải mái hơn.

Mệt mỏi tột độ ập đến khiến nàng không chống đỡ được, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Hai ngày qua, mỗi buổi sáng Tiêu Hề Hề đều bị Lạc Thanh Hàn kéo đi luyện tập.

Lạc Thanh Hàn luyện kiếm, còn nàng chạy bộ quanh ruộng.

Hôm nay là một ngoại lệ.

Vì tối qua trời bão to nên ruộng ở hậu viện thấm nước, vừa mềm vừa trơn trượt, đi lại rất khó khăn.

Cho nên hôm nay Tiêu Hề Hề có thể yên tâm ngủ.

Lạc Thanh Hàn thức dậy lúc bình minh như thường lệ.

Hắn ăn mặc gọn gàng, đi làm đúng giờ.

Thường công công nhắc nhở.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Triệu tướng quân tới rồi, nói có chuyện muốn cầu kiến.”

Triệu tướng quân mà Thường công công nhắc đến là Triệu Hiền.

Từ khi Lạc Thanh Hàn đăng cơ, Triệu Hiền vốn là Thống lĩnh Ngọc Lân vệ được chuyển đến cấm quân, đảm nhận vị trí Thống lĩnh cấm quân.

Thượng Khuê vốn là Phó thống lĩnh được thăng chức thành Thống lĩnh.

Còn về Tiêu Lăng Phong vốn là Thống lĩnh cấm quân được điều đến Tuần Phòng Ti, trở thành Tả tuần phòng ti, còn Hữu tuần phòng ti không ai khác chính là Anh vương Lạc Dạ Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui