Hôm nay Lạc Thanh Hàn mặc cẩm bào cổ tròn tay hẹp xanh đậm, thắt lưng da đen khiến vòng eo vô cùng hấp dẫn.
Dù ăn mặc đơn giản nhưng vẫn khiến hắn trông nổi bật, phong thái tao nhã.
Tiêu Hề Hề lại không có ý định ngắm mỹ nam.
Nàng trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Thấy nàng ngủ thật, hắn đành thu hồi tầm mắt, lấy một cái gối mềm kê lên đầu nàng rồi kéo chăn đắp cho nàng.
Tham gia cuộc săn mùa thu lần này, ngoài Hoàng đế và các phi tần, còn có rất nhiều hoàng thân quốc thích, con cháu thế gia và đại thần trong triều.
Một đội ngũ hơn hai ngàn người đi qua đường Chu Tước rời thành, hướng đến Thượng Lâm Uyển.
Trong Thượng Lâm Uyển có một tòa hành cung.
Hành cung nằm giữa núi sông, không khí trong lành, môi trường yên tĩnh, là nơi lý tưởng để tránh nắng nóng mùa hè, tận hưởng không khí mát mẻ, dạo chơi ngắm cảnh.
Đoàn xe dừng lại gần hành cung.
Các thái giám cung nữ phụ trách trông coi hành cung đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Tiêu Hề Hề theo Hoàng đế xuống xe ngựa.
Lúc này, một thái giám quản sự đến chỗ Thường công công nói vài câu.
Sau đó Thường công công bước tới trước mặt Hoàng đế và Quý phi, cung kính nói.
“Thưa Hoàng thượng, Quý phi nương nương, nên sắp xếp phòng như thế nào?”
Bình thường những chuyện này đều do Hoàng hậu sắp xếp, nhưng hiện giờ không có Hoàng hậu, ở đây phi tần có địa vị cao nhất chính là Quý phi, cho nên thái giám quản sự chỉ có thể đến xin ý kiến của Quý phi.
Tiêu Hề Hề sợ nhất mấy chuyện vụn vặt này, vội vàng đỡ trán, giả vờ chóng mặt.
“Bổn cung ngồi xe ngựa hơi lâu, cảm thấy chóng mặt, bổn cung không biết gì hết.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Hẳn là hành cung đã sắp xếp xong, cứ làm theo sắp xếp của bọn họ, có vấn đề gì thì bẩm báo sau.”
Hắn dừng lại, bổ sung thêm.
“Quý phi ở cùng trẫm.”
Thường công công “Nô tài đã hiểu.”
Hắn truyền đạt ý của Hoàng đế cho thái giám quản sự.
Quả nhiên, thái giám quản sự đã chuẩn bị trước, lập tức bắt tay vào việc, sắp xếp các quý nhân vào các phòng khác nhau tùy theo địa vị của họ.
Chỉ có chỗ của Cảnh phi và Lý phi xảy ra một chút vấn đề.
Nơi ở lớn nhất trong hành cung đương nhiên là điện Phi Khuyết nằm trung tâm, tiếp theo là Điệp Thúy Các.
Ban đầu Điệp Thúy Các là dành cho Quý phi, nhưng Quý phi đã chuyển đến ở cùng Hoàng đế nên Điệp Thúy Các trống người.
Dưới Quý phi, thì Cảnh phi và Lý phi có địa vị cao nhất.
Thái giám quản sự không biết nên sắp xếp vị nương nương nào vào Điệp Thúy Các nên nghĩ ra một cách ngu ngốc.
Hắn đi hỏi Cảnh phi và Lý phi, xem thử ai muốn ở Điệp Thúy Các?
Kết quả cả hai người đều muốn.
Tình huống rơi vào bế tắc, cả hai không ai nhượng bộ.
Thái giám quản sự không dám đắc tội với ai, bị kẹt ở giữa không biết làm sao, cuối cùng chỉ đành khóc lóc cầu xin ý kiến của Hoàng đế và Quý phi.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đang uống trà nghỉ ngơi, Tiêu Hề Hề nghe xong bèn nói.
“Vậy để bọn họ thi đi, ai thắng sẽ ở Điệp Thúy Các.”
Thái giám quản sự sửng sốt “Thi? Thi gì?”
Tiêu Hề Hề nói với Bảo Cầm.
“Mang quýt của chúng ta tới đây.”
Gần đây, quýt trồng ở hậu viện cung Vân Tụ đã chín, không ăn sẽ hư, Tiêu Hề Hề không muốn lãng phí nên đã hái hết quýt, định làm mứt quýt.
Lần này ra ngoài, nàng sai người mang theo một giỏ quýt đến Thượng Lâm Uyển.
Bảo Cầm lấy ra sáu quả quýt đặt lên khay.
Tiêu Hề Hề chỉ vào số quýt, nói với thái giám quản sự.
“Ngươi mang số quýt này cho Cảnh phi và Lý phi, bảo các nàng thi ăn quýt, ai có thể ăn hết số quýt trên khay trước thì sẽ được ở Điệp Thúy Các.”
Thái giám quản sự không biết quýt chua trong cung Vân Tụ lợi hại đến mức nào.
Hắn nghe Quý phi nói mà không hiểu gì, nhưng cũng không dám hỏi thêm nên cầm khay trái cây nhanh chóng rời đi.
Ở cửa Điệp Thúy Các, Cảnh phi và Lý phi vẫn đang đối mặt nhau, hai người cứ nhìn chằm chằm, gần như trợn mắt.
Đằng sau các nàng là những người ủng hộ.
Thoạt nhìn khí thế khá đáng sợ.
Thái giám quản sự vội bưng khay trái cây chạy tới, thở hổn hển nói.
“Hai vị nương nương đừng nóng vội, nghe nô tài nói một lời, Quý phi nương nương lệnh nô tài mang ban thưởng tới.”
Hắn vừa nói vừa đưa khay trái cây về phía trước.
“Số quýt này là Quý phi nương nương cố ý bảo nô tài mang đến cho hai vị nương nương nếm thử, Quý phi nương nương còn nói, ai ăn hết số quýt này trước sẽ có thể vào ở Điệp Thúy Các.”
Lúc Cảnh phi và Lý phi thấy số quýt đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trải nghiệm ăn quýt lần trước ở cung Vân Tụ là chuyện mà Cảnh phi không bao giờ quên.
Bây giờ nàng vừa thấy số quýt này, tức thì nhớ đến vị chua có thể bay mất hồn, da đầu nàng bất giác thấy tê dại.
Mặc dù Lý phi chưa từng ăn quýt của cung Vân Tụ nhưng đã nghe đến danh tiếng của nó.
Nói thế nào thì Cảnh phi cũng không muốn ăn quýt chua chết người này nữa.
Nàng không do dự lùi một bước.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Nếu Lý phi tỷ tỷ thích Điệp Thúy Các như vậy thì mời Lý phi tỷ tỷ thử số quýt này đi.”
Chua không chết ngươi thì ta nhận thua!
Lý phi kéo tay áo, trịnh trọng nói “Bổn cung đột nhiên phát hiện vị trí của Điệp Thúy Các không tốt lắm, bổn cung vẫn nên ở nơi khác thì hơn, Điệp Thúy Các và số quýt đó đều thuộc về Cảnh phi muội muội, hy vọng Cảnh phi muội muội từ từ thưởng thức.”
Nói xong nàng nhanh chóng cùng mọi người bỏ chạy.
Thái giám quản sự đưa khay trái cây cho Cảnh phi, ánh mắt đầy hy vọng “Cảnh phi nương nương mời nếm thử, đừng phụ lòng tốt của Quý phi nương nương.”
Cảnh phi “Đa tạ lòng tốt của Quý phi nương nương, nhưng bổn cung thích ở nơi khác hơn, chỗ ở mà các ngươi sắp xếp cho bổn cung trước đó rất tốt, vị trí thuận tiện, nhiều ánh sáng, không gian rộng rãi, bổn cung vẫn nên ở đó thì hơn.”
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu thái giám quản sự.
Hai vị nương nương này sao vậy?
Không phải chỉ ăn mấy quả quýt thôi sao?
Sao giống như đang đòi mạng hai người vậy?
Cần phải sợ đến mức đó không!
Tuy khó hiểu nhưng thái giám quản sự vẫn rất vui vẻ khi có thể giải quyết mâu thuẫn giữa hai vị nương nương, tránh được rất nhiều phiền phức.
Sau khi sắp xếp nơi ở cho Cảnh phi và Lý phi, hắn mang số quýt về cho Quý phi, đồng thời kể lại phản ứng của Cảnh phi và Lý phi.
Tiêu Hề Hề sau khi nghe xong khá thất vọng.
“Bổn cung không dễ gì mới tặng được quýt, sao không ai ăn chứ?”
Bảo Cầm không muốn thấy Quý phi thất vọng nên vội vàng nảy ra ý tưởng.
“Nô tỳ có thể dùng số quýt đó nấu canh cá chua, mùi vị cũng rất ngon.”
Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên “Cách hay!”
Trong Thượng Lâm Uyển có một hồ nước có rất nhiều cá tôm.
Cấm quân vớt một con cá lớn đưa vào phòng bếp, Bảo Cầm tự mình xuống bếp, chẳng mấy chốc cho ra lò món canh cá chua nóng hổi.
Món này rất k.ích thích khẩu vị, không chỉ Tiêu Hề Hề mà Lạc Thanh Hàn cũng cảm thấy ngon, thậm chí buổi trưa hôm nay hai người đều ăn nhiều hơn bình thường.