Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Từ xưa đến nay, triều đình và hậu cung luôn dính chặt với nhau.

Hậu cung xảy ra chuyện lớn như thế, chẳng mấy chốc triều đình đã hay tin.

Biết được Quý phi tiếp quản phượng ấn, một hòn đá khơi dậy ngàn ngọn sóng, các đại thần lần lượt dâng tấu cầu xin Hoàng đế suy xét.

Kết quả tất cả tấu chương đều như bị ném xuống biển, không thấy hồi đáp.

Có vài quan văn không sợ chết nhân cơ hội thượng triều nhắc chuyện này với Hoàng đế, cầu xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh, đừng để người ngoại tộc tiếp quản phượng ấn.

Thật ra trong lòng Lạc Thanh Hàn biết rõ, đám người này nói ngoài miệng thì dễ nghe, vì bảo vệ Đại Thịnh khỏi sự can thiệp của ngoại bang.

Thực chất bọn họ chỉ sợ ngôi vị Hoàng hậu bị người khác chiếm.

Hiện giờ trong nhà các triều thần đều có nữ nhi đang đợi gả, bọn họ tính toán chuyện gì trong lòng thì bọn họ là người rõ nhất.

Nét mặt Lạc Thanh Hàn vô cảm ngồi ở chủ tọa, nhìn đám người nói đến văng nước bọt, hồi lâu mới nói.

“Hiện giờ trẫm đã giao phượng ấn cho Quý phi, Quý phi không làm sai chuyện gì, các khanh cứ bắt trẫm lấy lại phượng ấn, các khanh có ý gì? Cảm thấy lời trẫm nói như trò trẻ con, muốn bỏ là bỏ?”

Mọi người vội đáp “Chúng thần không dám!”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Không dám? Các khanh còn chuyện gì mà không dám? Đến chuyện nhà của trẫm mà các khanh cũng nhúng tay vào, nếu cứ tiếp tục thế này, sau này có phải các khanh cũng muốn làm chủ luôn giang sơn của trẫm!”

Sắc mặt mọi người thay đổi, cuống quít quỳ xuống.

“Xin bệ hạ bớt giận, chúng thần không có ý đó!”

“Chúng thần chỉ nghĩ cho giang sơn Đại Thịnh, không hề có ý bất kính.”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn bọn họ “Các khanh đều là nhân tài được tuyển chọn từ hàng ngàn người, ai nấy học thức vẹn toàn, tùy tiện chọn một người cũng có thể xuất khẩu thành thơ, nhưng các khanh bỏ mặc chuyện quốc gia đại sự, suốt ngày như một đám nhiều chuyện chăm chăm vào chuyện hậu cung, bắt tay nhau ức hiếp một nữ nhân, các khanh không thấy mất mặt, trẫm cũng thấy mất mặt thay các khanh!”

Mọi người bị mắng đến đỏ mặt, không ai dám nói gì.

Lạc Thanh Hàn sai Thường công công mang tất cả tấu chương luận tội Quý phi đến.

Một rương lớn đầy ắp.

Lạc Thanh Hàn chỉ vào rương đựng đầy tấu chương, lạnh lùng nói.

“Các khanh tố cáo Quý phi hoành hành ngang ngược trong hậu cung, ác ý chèn ép các phi tần khác, vậy các khanh nói trẫm nghe, Quý phi đã chèn ép ai?”

Một đại thần do dự một lát mới đứng ra nói “Nghe nói Quý phi gài bẫy hãm hại Lục thị, khiến nàng bị giáng làm Tuyển thị, bị đày vào lãnh cung. Còn có Thiệu lương nhân bị Quý phi vu oan giá họa.”

Lạc Thanh Hàn sớm đã liệu trước bọn họ sẽ nhắc đến chuyện của Lục tuyển thị và Thiệu lương nhân, bèn sai người lấy bản lời khai của hai người ra, cho người đọc lớn từng chữ, còn lệnh người trình ra chứng cứ liên quan.

Nhìn những bằng chứng xác thực và lời khai rõ ràng, mọi người có mặt không nói nên lời.

Lạc Thanh Hàn lại hỏi “Các khanh còn tố cáo Quý phi mê hoặc quân vương, họa loạn triều cương, chuyện này còn buồn cười hơn. Ngày nào trẫm cũng cùng đại thần Nội các nghị sự, triều lớn mùng Một và Mười lăm cũng chưa từng chậm trễ, chính sự chưa từng xảy ra sai sót, xin hỏi họa loạn triều cương mà các khanh nói là có ý gì?”

Mọi người đổ mồ hôi hột, không thể trả lời.

Lạc Thanh Hàn cũng không mong bọn họ có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng gì nên sai người bật lửa đốt hết tấu chương luận tội Quý phi trước mặt các triều thần.

“Hôm nay trẫm cũng nói rõ, chỉ cần trẫm còn làm Hoàng đế một ngày, các khanh đừng hòng động đến một sợi tóc của Quý phi!”

“Sau này nếu là tấu chương luận tội Quý phi, không cần đưa trẫm xem, cứ trực tiếp đốt đi.”

“Nếu có người muốn lấy cái chết căn ngăn, trẫm khuyên các khanh tiết kiệm sức lực một chút, dù các khanh có đập đầu chết trên triều đường thì danh tiếng của các khanh cũn không khá hơn bao nhiêu, đến lúc đó, trẫm sẽ cho Sử quan ghi vào sử sách, để hậu thế xem thử bộ mặt chua ngoa như đàn bà của các khanh!”

Nói xong, hắn không quan tâm đến phản ứng kinh ngạc hay sợ hãi của triều thần, đột nhiên đứng dậy hất tay áo, bước thẳng ra khỏi điện Nghị Sự.

Mãi cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ngoài cửa, các triều thần mới phản ứng lại, vội vàng cung kính tiễn Hoàng đế đi.

Hôm nay Hoàng đế nổi trận lôi đình trên triều, quả thật dọa nhiều người khiếp sợ.

Lúc đầu bọn họ còn tưởng Hoàng đế mới đăng cơ, trẻ tuổi non nớt, chỉ cần bọn họ cùng nhau dâng tấu luận tội Quý phi, dù trong lòng Hoàng đế không vui cũng sẽ không nói gì, dù sao cũng không thể phạt một lúc quá nhiều người.

Nào ngờ Hoàng đế lại ra lệnh đốt hết tất cả tấu chương.

Trong phủ Tĩnh vương, phụ tá quỳ trên đệm, lắc đầu thở dài.

“Đốt tấu chương trước mặt nhiều người, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra!”

Tĩnh vương Lạc Diên Chi đặt tách trà xuống, trong đôi mắt hoa đào hiện lên ý cười “Điều này cho thấy Hoàng thượng bị dồn ép lắm rồi, xem ra vị Hoàng thượng này của chúng ta còn là một kẻ si tình.”

Phụ tá cũng cười “Si tình thì si tình, nhưng thân là Hoàng đế, nếu quá đắm chìm trong tình cảm sẽ dễ bị người đời chỉ trích, không phải chuyện tốt.”

Thật ra Lạc Diên Chi cũng không hiểu lắm, theo lý mà nói, Quý phi có thể mê hoặc Hoàng đế phải là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng lần trước nhìn Quý phi từ xa, y chỉ cảm thấy nữ nhân này dung mạo cũng được, nhưng chưa đến mức đó.

Thật sự không biết Hoàng đế thích gì ở nàng ta?

Liệu có thật như lời đồn là do Quý phi trông giống Tiêu trắc phi?

Nếu đúng như vậy thì tình cảm mà Hoàng đế thể hiện lại quá buồn cười.

Lạc Diên Chi thấp giọng nói “Sắp cuối năm rồi, thời tiết ngày càng lạnh, bảo vật chuẩn bị từ các nơi sắp đến Thịnh Kinh rồi phải không?”

Phụ tá “Quả thật sắp đến rồi.”

Lạc Diên Chi cười đầy ẩn ý “Nhiều bảo vật như vậy, Hoàng thượng hẳn sẽ rất vui.”

……

Trong cung.

Sáng sớm hôm nay, Lý phi và Mẫn tiệp dư mang sổ sách đến cung Yên Vũ tìm Lao phi vẫn đang dưỡng thương, bắt đầu kiểm tra từng khoản sổ sách.

Cuối cùng, quả thật có mười bốn khoản không khớp.

Sắc mặt Lao phi vốn tái nhợt, bây giờ nhìn sổ sách có vấn đề, sắc mặt càng khó coi.

Nàng biết đám hạ nhân thích chiếm lợi nhỏ, bình thường chỉ cần bọn họ không lấy nhiều thì nàng cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, dù sao người ta làm việc cho nàng, chí ít cũng phải cho người ta lợi lộc mới được.

Nhưng lần này có hơn mười khoản xảy ra vấn đề, cộng lại gần ngàn lượng.

Đây chỉ mới là của một quý.

Không nghĩ cũng biết tay của đám người này bẩn thế nào, ngày thường tham ô nhiều thế nào.

Lao phi cảm thấy cổ họng khô khốc.

Nàng uống hai hớp trà, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn mới khó khăn nói.

“Dù các người có tin hay không thì ta cũng không lấy số tiền này.”

Ngàn lượng bạc là con số không nhỏ, nhưng đối với Bạch gia lại chẳng là gì, nếu thiếu tiền, nàng chỉ cần sai người đưa tin về nhà mẹ là được, thật sự không cần mạo hiểm tham ô số tiền ít ỏi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui