Tiêu Hề Hề không quên vẫy tay với người làm trước khi rời đi.
“Sau này nếu có sản phẩm mới, nhớ báo cho ta biết, ta sẽ đến ăn thử!”
Người làm “……”
Lúc ra khỏi lầu Yên Chi, vẻ mặt Lạc Dạ Thần rất khó diễn tả, y chưa từng gặp nữ nhân nào ăn khỏe như Quý phi, cả kem dưỡng bôi lên mặt cũng không bỏ qua!
Chờ đã.
Cũng từng có một nữ nhân ăn khỏe như Quý phi.
Lạc Dạ Thần không khỏi lại nhớ đến Tiêu trắc phi, ánh mắt y liếc nhìn khuôn mặt của Quý phi.
Lúc đầu chỉ thấy các đường nét trên khuôn mặt có phần giống, nhưng bây giờ cộng với hành vi khó hiểu của nàng, càng nhìn càng thấy hai người rất giống.
Tiêu Hề Hề cảm nhận được ánh mắt của Lạc Dạ Thần, cười ranh mãnh với y.
“Sao Anh vương cứ nhìn ta mãi vậy? Lẽ nào bị vẻ đẹp của ta mê hoặc rồi à?”
Lạc Dạ Thần không kìm được trợn mắt.
Lúc quay đầu nhìn lại thấy Bộ Sanh Yên đang cười lạnh, khiến cả người y căng cứng.
Y nhanh chóng bào chữa “Nàng đừng nghe cô ta nói bậy, sao ta có thể có hứng thú với một nữ nhân chỉ biết ăn như cô ta chứ?!”
Tiêu Hề Hề bĩu môi, kéo tay áo Lạc Thanh Hàn nhõng nhẽo.
“Bệ hạ, Anh vương chê thần thiếp chỉ biết ăn, thần thiếp là nữ nhân của ngài, Anh vương chê thần thiếp chẳng phải là đang chê ngài sao.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Lạc Dạ Thần.
Cả người Lạc Dạ Thần lập tức cảnh giác, nói “Đệ nhìn ta như vậy là ý gì? Vừa nãy ta chỉ nhìn cô ta có hai lần thôi, đệ đừng hòng kiếm cớ.”
Nói xong, y tiến hai bước về phía Bộ Sanh Yên để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Trước kia, y một chọi hai, lần nào cũng bị đè bẹp.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Y có vương phi rồi, mà vương phi còn rất giỏi võ.
Hai chọi hai, y không sợ!
Lạc Thanh Hàn “Nàng không chỉ biết ăn.”
Lạc Dạ Thần sửng sờ một lúc mới nhận ra Hoàng đế đang phản bác lời mình vừa nói.
Tiêu Hề Hề đầy mong đợi nhìn Lạc Thanh Hàn, hắn đang nói giúp nàng, trai thẳng cũng có mặt dịu dàng và che chở nữa này!
Lạc Thanh Hàn “Nàng còn biết ngủ.”
Tiêu Hề Hề “……”
Ngốc quá, nàng thật là ngu ngốc.
Sao nàng lại kỳ vọng vào một trai thẳng miệng độc được chứ?
Lạc Dạ Thần cười không thương tiếc, rống lên như ngỗng “Ăn được ngủ được chẳng phải là lợn sao, éc éc éc!”
Bộ Sanh Yên đưa nắm tay lên môi ho hai tiếng, ra hiệu cho Lạc Dạ Thần đừng cười nữa, giữ thể diện cho Quý phi.
Tiêu Hề Hề: ta cảm thấy bị xúc phạm.
Nàng vừa buông tay áo Lạc Thanh Hàn thì hắn đã nắm lấy tay nàng
Hắn thản nhiên nói “Đúng vậy, nàng là bé lợn ta nuôi, một bé lợn ngốc nghếch chỉ thuộc về ta.”
Lạc Dạ Thần bất ngờ bị nhét thức ăn cho chó, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Lần này đến lượt Tiêu Hề Hề cười lớn.
Lạc Dạ Thần bị tiếng cười của nàng làm thẹn, tức giận hung hăng nói.
“Cô kiêu ngạo gì chứ? Người mà Hoàng đế thật sự thích đâu phải là cô!”
Lời này có hơi quá đáng rồi.
Nói xong y thấy có hơi hối hận, nhưng y trước giờ ưa sĩ diện, lúc này y gãi cổ hất cằm, bày ra dáng vẻ ‘lời ta nói là thật, ta không sai’.
Bộ Sanh Yên sợ Hoàng đế tức giận trách tội Anh vương nên lặng lẽ kéo kéo Lạc Dạ Thần, bảo y ít nói lại.
Bộ Sanh Yên cung kính nói “Hoàng thượng, nương nương, trước nay Anh vương nói chuyện chưa từng động não, hai người đừng so đo với chàng.”
Nhưng hai người ngạc nhiên khi Hoàng đế và Quý phi không hề tức giận.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Chúng ta vi phục xuất cung, cứ gọi chúng ta là công tử phu nhân là được.”
Tiêu Hề Hề chớp chớp đôi mắt hạnh, vẻ mặt đầy tò mò “Ngài nói người công tử thích không phải ta, vậy công tử thích ai?”
Lạc Dạ Thần hừ lạnh một tiếng “Sao ta phải nói cho cô biết?!”
Tiêu Hề Hề “Là Tiêu trắc phi à? Ta cũng từng nghe về nàng, nghe nói nàng không chỉ xinh đẹp như hoa, còn thông minh lanh lợi, là nữ tử kỳ tài trăm năm hiếm gặp, đứng cùng Hoàng thượng đúng là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Hắn chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy!
Để vớt vát thể diện, Lạc Dạ Thần cố tình nói lớn “Đúng vậy, Tiêu trắc phi không chỉ tốt bụng còn thông minh dễ thương, rất được người khác yêu thích, trước kia dù Thái tử đi đâu cũng sẽ dẫn nàng theo, tình cảm của hai người rất tốt!”
Tiêu Hề Hề che miệng cười, đôi mắt hạnh cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Lạc Dạ Thần thấy nàng chẳng những không tức giận, mà còn cười rất vui vẻ, trong lòng chợt thấy chán nản.
Y nói với Hoàng đế.
“Tiêu trắc phi mất tích lâu như vậy, sao không thấy đệ lo lắng gì?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Ta lo chứ, mất hơn trăm cân thịt lợn, ai mà không lo?”
Tiêu Hề Hề “……”
Lạc Dạ Thần “……”
Bộ Sanh Yên “……”
Bất ngờ bị lời độc địa của Hoàng đế làm tức gần chết.
Dọc đường Tiêu Hề Hề lại không nói với câu nào với Lạc Thanh Hàn.
Tên nam nhân này thật đáng ghét!
Đến khi trời tối, bọn họ đi đến phố Bình Nam, mới nhận ra gần đây do tiết trời quá lạnh, số người ra ngoài chơi đêm giảm đáng kể, việc kinh doanh cũng không khá khẩm nên số lượng người dựng sạp hàng cũng ít đi rất nhiều.
Tất nhiên cũng có một số người bất chấp gió lạnh dựng sạp hàng kiếm tiền, cuối cùng đều bị cảm lạnh, số tiền chữa bệnh và thuốc than còn nhiều hơn số tiền kiếm được, thua lỗ rất nhiều.
Vì vậy mấy ngày nay chợ đêm toàn đóng cửa, phố Bình Nam vốn là nơi sầm uất nhất về đêm giờ vắng tanh.
Kế hoạch dạo chợ đêm ăn đồ ngon của nàng hỏng bét, tổn thương hơn cả đòn công kích độc địa của Lạc Thanh Hàn.
Tâm trạng của nàng càng ủ rũ hơn.
Lạc Dạ Thần gợi ý “Ta biết phía trước có một quán lẩu dê rất ngon, có muốn ăn thử không?”
Hai mắt Tiêu Hề Hề chợt sáng lên “Đi đi đi, đi mau đi!”
Mùa đông, quán lẩu dê buôn bán rất tốt.
Lúc họ bước vào, cửa hàng đã gần đầy.
Tình cờ khách ngồi bàn cạnh cửa sổ đã ăn xong và rời đi nên bốn người lập tức ngồi xuống.
Chiếc bàn này nằm sát trong góc nên không phải chịu đựng sự ra vào của người xung quanh, Lạc Thanh Hàn miễn cưỡng chấp nhận. Ngôn Tình Sủng
Tiêu Hề Hề gọi một lẩu dê cực lớn và nhấn mạnh.
“Thêm thịt dê, thêm củ cải và thêm cơm!”
Bà chủ cũng là người hào phóng, mỉm cười đáp “Dạ được!”
Bọn họ gọi thêm sáu món ăn và một bình rượu.
Chẳng mấy chốc đồ ăn và rượu đã được bưng lên.
Những miếng thịt dê lớn và những miếng củ cải trắng được hầm trong nồi, nước lẩu nóng hổi đang sôi sùng sục tỏa ra mùi thơm nồng.
Tiêu Hề Hề gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng, vừa mềm vừa nhừ, dư vị vô tận.
Nàng nếm thử một miếng củ cải, củ cải hầm trong suốt như pha lê, gần như tan trong miệng nàng.
Lạc Dạ Thần vừa uống một ngụm rượu, vừa đắc ý nói.
“Chỗ này là ta vô tình phát hiện ra, sau khi ăn thử lẩu dê ở đây một lần, ta thường mời bạn bè đến đây ăn.”
Trong quán có một đống lửa than đang cháy, Lạc Thanh Hàn cảm thấy ngột ngạt nên mở cửa sổ bên cạnh ra.
Cửa sổ này nằm bên hông quán, đối diện với một tửu lâu.
Bên ngoài tửu lâu treo đèn lồng đỏ, trước cửa khách đến nườm nượp, trong đó có rất nhiều cô nương trang điểm xinh đẹp vẫy khăn tay gọi mời khách.