Có bốn người chịu trách nhiệm trông chừng khối hổ phách, tất cả đều bị đưa đến trước mặt Hoàng đế.
Bốn người sợ hãi run rẩy kể lại tất cả những gì mình biết.
“Nô tài cũng không biết chuyện gì xảy ra, con rồng trong khối hổ phách tự dưng biến mất.”
“Tối qua trước khi nô tài đi ngủ còn cố ý kiểm tra thêm một lần, con rồng trong khối hổ phách vẫn còn ở đó, nhưng không biết vì sao sáng nay đã biến mất.”
“Tối qua rất an tĩnh, không xảy ra chuyện gì cả, tuyệt đối không có ai động tay vào khối hổ phách.”
“Con rồng trong khối hổ phách chắc chắn đã tự bay đi!”
……
Lạc Thanh Hàn đè nén cơn giận ra lệnh.
“Lôi xuống, trẫm không muốn thấy bọn chúng nữa.”
Cấm vệ lập tức tiến vào bịt miệng bốn tên thái giám rồi thô bạo lôi ra ngoài.
Từ đó bốn người này không còn tồn tại trong cung.
Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, ngón tay sờ khối hổ phách, bề mặt trơn tru không có dấu vết tổn hại gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt hắn sa sầm, ánh mắt đầy tức giận.
Đầu tiên là vật tư bị cướp làm hắn mất mặt trước triều thần, bây giờ cả điềm lành cũng đột nhiên biến mất.
Từng chuyện tát vào mặt hắn, như đang chỉ trích hắn làm Hoàng đế tệ đến mức nào.
Những người đứng hầu trong ngự thư phòng đều cúi đầu, vừa căng thẳng vừa sợ hãi, không ai dám thở mạnh, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Tiêu Hề Hề chống tay lên đầu gối đứng dậy, xua xua tay.
Thường công công hiểu ý, dẫn người lui ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn, vẻ tức giận trên mặt Lạc Thanh Hàn đột nhiên biến mất.
Hắn lại trở về bộ dạng lạnh lùng thờ ơ thường ngày.
Tiêu Hề Hề ngơ ngác, hắn lật mặt cũng nhanh quá rồi đấy!
Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi.
“Nàng có muốn ra ngoài chơi không?”
Chủ đề thay đổi nhanh đến mức làm Tiêu Hề Hề bối rối, ngơ ngác hỏi.
“Đi đâu chơi?”
“Ẩn Nguyệt sơn trang.”
Tiêu Hề Hề “Bây giờ hả?”
Lạc Thanh Hàn “Ừm.”
Tiêu Hề Hề do dự “Nhưng chúng ta còn chưa ăn trưa.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng có thể ăn chút gì đó lót dạ, sau khi chúng ta đến Ẩn Nguyệt sơn trang sẽ có người chuẩn bị món ngon cho nàng, ở đó có nuôi cừu, buổi tối có thể ăn cừu nướng nguyên con.”
Tiêu Hề Hề vừa nghe thấy “cừu nướng nguyên con” thì lập tức không còn do dự, phấn khích gật đầu.
“Được được được, chúng ta đi ngay bây giờ!”
Hai người thay quần áo thường, ngồi xe ngựa rời cung, hướng về Ẩn Nguyệt sơn trang. Ngôn Tình Sắc
Thường công công và Bảo Cầm cũng đi theo.
Bọn họ đều nghĩ tâm trạng Hoàng đế không tốt, đột nhiên rời cung là vì muốn giải tỏa, cho nên cũng không hỏi nhiều, nên làm gì thì cứ làm.
Thái giám quản sự ở Ẩn Nguyệt sơn trang biết Hoàng đế và Quý phi đến, ông nhanh chóng dẫn một nhóm người ra nghênh đón.
Khắp nơi trong sơn trang phủ đầy tuyết trắng, khung cảnh rất khác so với lần trước Tiêu Hề Hề tới đây, ngược lại còn có hương vị khác.
Tiêu Hề Hề sờ bụng biểu thị mình đói rồi.
Trên đường đi tuy là có ăn một chút lót dạ nhưng nàng vẫn muốn ăn cơm, một bữa không ăn cơm cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Thái giám quản sự liền ra lệnh cho phòng bếp chuẩn bị bữa ăn.
Đầu bếp ở sơn trang là người về hưu ở ngự thiện phòng, tuy đã lớn tuổi nhưng làm việc vẫn nhanh nhẹn, tay nghề thì không chê vào đâu được.
Tiêu Hề Hề ăn thỏa thích, cảm thấy quá đã.
Ăn uống no nê xong, nàng đắp chăn ngồi bên đống lửa, bưng ly trà sữa nóng do Bảo Tần pha nhàn nhã thưởng thức.
Lạc Thanh Hàn “Lát nữa đi câu cá đi.”
Tiêu Hề Hề nhớ lại cảnh tượng lần trước đi câu cá với hắn, lập tức lắc đầu như trống lắc.
Nam nhân này một khi đi câu cá thì giống như sư thầy ngồi thiền, ngồi bất động mấy canh giờ liền, chán muốn chết!
Lạc Thanh Hàn “Nàng không muốn ăn cá sao?”
Tiêu Hề Hề “Tối nay có cừu nướng nguyên con, không thể ăn cá.”
Lạc Thanh Hàn “Cá câu được có thể nuôi, ngày mai ăn sau, cá nướng được không, cá luộc thì sao?”
Tiêu Hề Hề vừa nghĩ đến mùi vị cá nướng và cá luộc thì không khỏi chảy nước bọt.
Nàng vốn không thể cưỡng lại cám dỗ của món ngon!
Cuối cùng, nàng cúi đầu trước sức mạnh của món ngon.
Hai người khoác áo choàng dày, nắm tay nhau đi ra ngoài.
Bảo Cầm và Thường công công đi theo, giữ khoảng cách vừa phải, theo sau là mấy thái giám cung nữ tay cầm dụng cụ câu cá.
Lúc tới nơi mới phát hiện mặt hồ đã đóng băng, không câu cá được.
Tiêu Hề Hề thử bước lên băng, phát hiện lớp băng không nứt.
Băng trên hồ này khá dày.
Ý nghĩ chợt lóe lên, nàng hào hứng nói.
“Chúng ta trượt băng đi!”
So với câu cá nhàm chán, trượt băng rõ là thú vị hơn!
Trong sơn trang có giày trượt băng, Thường công công sai người mang hai đôi đến cho Hoàng đế và Quý phi.
Cả hai đều giỏi võ nên việc giữ thăng bằng không phải là vấn đề.
Hai người chỉ mất một chút thời gian để thích nghi, chốc sau đã có thể trượt tự do trên băng.
Lúc đầu, Lạc Thanh Hàn nắm tay Tiêu Hề Hề trượt băng, sau đó Tiêu Hề Hề càng trượt càng phấn khích, như cơn gió kéo ngược lại Lạc Thanh Hàn trượt tới trượt lui.
Lạc Thanh Hàn mặc cho nàng kéo, gió lạnh thổi vào mặt, tóc hai người tung bay.
Hắn nhìn chóp mũi đỏ lên vì lạnh của Tiêu Hề Hề, còn đôi mắt vì hưng phấn mà như sao sáng lạ thường, bèn gọi tên nàng.
“Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề quay đầu lại “Sao …”
Nàng chưa kịp nói xong, hắn đã dùng môi chặn nàng miệng nàng lại.
Lạc Thanh Hàn vòng tay qua eo ôm cả người nàng vào lòng, cúi đầu nghiêm túc hôn nàng.
Nhìn từ xa tưởng như hai người đã hòa làm một.
Thường công công, Bảo Cầm và những người khác đứng trên bờ đỏ mặt.
Tất cả quay lưng lại, giả vờ như không thấy gì.
Thật lâu sau, hai người mới tách ra.
Lúc này không chỉ có chóp mũi của Tiêu Hề Hề đỏ mà má của nàng cũng đỏ bừng.
Cả người như một quả táo đỏ, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Lạc Thanh Hàn nhịn không được muốn cắn một miếng.
Hắn ôm nàng không buông, trầm giọng hỏi “Nàng có nghe thấy tiếng gì không?”
Tiêu Hề Hề vểnh tai lên nghe một hồi.
Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng rắc nhẹ, hình như có thứ gì đó bị nứt.
Nếu lắng nghe cẩn thận thì có thể nhận thấy tiếng nứt phát ra từ dưới chân.
Tiêu Hề Hề lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Băng nứt rồi!
Hiện giờ bọn họ đang đứng giữa hồ, lớp băng ở đây khá mỏng, rất dễ nứt.
Ngay lúc băng dưới chân chìm xuống, Lạc Thanh Hàn dùng khinh công ôm Tiêu Hề Hề bay lên.
Hai người giẫm lên tảng băng vỡ, mượn lực càng bay càng xa, thân nhẹ nhàng linh hoạt.
Như đôi chim én yêu thương lẫn nhau.
Cơn gió lạnh và bông tuyết lướt qua người họ, tuy lạnh nhưng lại có cảm giác dịu dàng khó tả.