Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Tiêu Hề Hề tiện tay bóc đậu phộng bên cạnh, vừa bóc vỏ vừa lười biếng nói.

“Chắc không phải cô nhờ bổn cung giúp chuyện của Cảnh Phong đó chứ?”

Cảnh phi giật mình, buột miệng nói “Sao Quý phi nương nương biết chuyện của Cảnh Phong?”

Tiêu Hề Hề “Lúc rời cung, bổn cung nghe người khác nhắc tới chuyện này.”

Cảnh phi càng bày tư thế cung kính hơn.

“Nếu Quý phi nương nương đã biết chuyện này, người có thể ……”

Nàng còn chưa nói xong đã bị Tiêu Hề Hề cắt ngang.

“Không thể.”

Cảnh phi biết Quý phi sẽ không dễ gì đồng ý, nhưng không ngờ lại từ chối nhanh như vậy.

Cảnh phi mím môi, chậm rãi nói.

“Tuy Cảnh Phong có hơi xốc nổi, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một khối ngọc bội, ngọc bội cũng trả lại cho Anh vương rồi, quả thật không phải là chuyện gì lớn. Do phía Anh vương không muốn giải quyết riêng nên mọi chuyện mới đi đến bước này. Thần thiếp không còn cách nào khác, chỉ đành đến nhờ Quý phi nương nương giúp đỡ. Nếu Cảnh Phong được thả ra, thần thiếp và Cảnh gia đều sẽ ghi nhớ ân tình này của người, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp gấp bội.”

Tiêu Hề Hề nghe vậy, như đang nghe truyện cười nào đó, không hề khách khí bật cười.

Cảnh phi bị nụ cười của nàng làm mờ mịt.

“Quý phi nương nương cười gì?”

Tiêu Hề Hề ném vỏ đậu phộng trong tay, cười nói.

“Không có gì, chỉ là bổn cung cảm thấy con người cô khá thú vị, rõ ràng trong lòng hận không thể đẩy bổn cung vào chỗ chết, nhưng ngoài mặt vẫn hèn mọn nhờ bổn cung giúp đỡ, còn nói gì mà ghi nhớ ân tình? Cô nhớ ân, hay là nhớ thù đây?”

Sắc mặt Cảnh phi thay đổi, vội nói “Nương nương hiểu lầm rồi, thần thiếp vẫn luôn kính trọng người, chưa từng ghi hận bao giờ.”

Tiêu Hề Hề không ừ hử gì.

Nàng nói với Chiết Chi.

“Mang cuốn sổ nhỏ bổn cung để bên giường tới đây.”

“Vâng.”

Chốc sau Chiết Chi dâng lên một cuốn sổ nhỏ.

Cuốn sổ nhỏ có bìa màu đen, kích thước bằng lòng bàn tay, mở ra sẽ thấy bên trong dày đặc những dòng chữ nhỏ.

Cuốn sổ nhỏ này được Thượng Khuê gửi đến.

Trước đó, Tiêu Hề Hề bảo Ngọc Lân vệ điều tra chi tiết về Thiệu gia và Tô gia, Ngọc Lân vệ không biết phải điều tra gì nên dứt khoát ghi lại mọi hoạt động hàng ngày của hai nhà, sau đó cử người tận tâm phân loại rồi viết vào cuốn sổ nhỏ này.

Tiêu Hề Hề đã đọc hết nội dung trong cuốn sổ này.

Nàng lật đến trang có gấp góc, đọc nội dung trên đó.

“Thiệu gia có ba phòng, trưởng nữ của tam phòng vào cung tuyển tú, được phong làm Lương nhân.”

“Phụ thân của Thiệu lương nhân dạy học ở Quốc Tử Giám, nhậm chức Trợ giáo.”

“Thiệu trợ giáo suýt bị đình chức vì nhận hối lộ giúp học trò gian lận, chính Phụng chỉ Quốc Tử Giám đứng ra bảo vệ ông.”

Đọc đến đây, Tiêu Hề Hề nhướng mi, nhàn nhã nhìn Cảnh phi.

Quốc Tử Giám chỉ có một Phụng chỉ, chính là tổ phụ của Cảnh phi, gia chủ hiện tại của Cảnh gia.

Sắc mặt Cảnh phi tái nhợt, ngón tay bất chợt siết vạt áo của mình, nhưng vẫn cố gắng gượng cười.

“Quý phi nương nương nghe những tin đồn này ở đâu? Tất cả đều là tin đồn, không thể coi là thật, tổ phụ của thần thiếp tuy giữ chức Phụng chỉ nhưng rất ít khi nhúng tay vào chuyện của Quốc Tử Giám, ông ấy ngày thường dành thời gian ở nhà trồng hoa nuôi chim, sao có thể làm ra chuyện này? Không thể nào.”

Tiêu Hề Hề lật sang trang tiếp theo, lười biếng nói.

“Đừng nóng, vẫn còn khúc sau.”

“Người Thiệu gia thường xuyên gửi quà cho Cảnh gia, đặc biệt là phụ thân của Thiệu lương nhân, hầu như cứ cách hai ngày sẽ đến Cảnh gia một chuyến, thỉnh an Cảnh lão tiên sinh.”

“Mối quan hệ giữa Thiệu gia và Cảnh gia xem ra rất tốt, nhưng kỳ lạ là cuối tháng Mười một năm ngoái, Thiệu gia đơn phương cắt đứt qua lại với Cảnh gia.”

“Bổn cung ngẫm nghĩ lại, cuối tháng Mười một vừa hay trùng với thời điểm kết thúc cuộc săn mùa thu, chẳng phải là lúc Thiệu lương nhân bị giáng làm Tuyển thị đày vào lãnh cung sao?”

“Thiệu tuyển thị vừa bị đày vào lãnh cung thì Thiệu gia đã cắt đứt quan hệ với Cảnh gia, lẽ nào là trùng hợp ư?”

Môi Cảnh phi hơi run run, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Nàng nắm chặt tay áo, cố giữ bình tĩnh.

“Quý phi nương nương thật sự hiểu lầm rồi, Thiệu gia quả thật có qua lại với Cảnh gia, nhưng cũng không thân thiết lắm. Còn chuyện Thiệu gia vì sao đột nhiên cắt đứt quan hệ với Cảnh gia, chuyện này thần thiếp cũng không biết.”

Tiêu Hề Hề cười đầy ẩn ý.

“Địa vị của Thiệu gia không bằng Cảnh gia, theo lý mà nói, Thiệu gia chủ động cắt đứt quan hệ với Cảnh gia thì Cảnh gia cũng không cần quan tâm, nhưng tại sao Cảnh gia lại sai người gửi ngân phiếu một trăm ngàn lượng cho Thiệu gia?”

Cảnh phi đờ người.

Tiêu Hề Hề “Tờ ngân phiếu đó vẫn còn trong tay phụ thân của Thiệu lương nhân, trên đó có con dấu của Cảnh gia, chỉ cần mang tờ ngân phiếu đến tiền trang kiểm chứng thì sẽ biết nó có phải của Cảnh gia hay không.”

Cảnh phi lúc này không nói nên lời.

Nàng không ngờ Quý phi cả chuyện này cũng tra được.

Tiêu Hề Hề đóng cuốn sổ nhỏ lại, đặt lên bàn bên cạnh, nói “Ngân phiếu một trăm ngàn lượng đó là tiền của Cảnh gia đưa để bịt miệng Thiệu tuyển thị nhỉ.”

Cảnh phi lập tức phủ nhận “Không phải! Không phải như vậy đâu!”

Tiêu Hề Hề “Hay là thế này, bổn cung sai người đưa Thiệu tuyển thị và người Thiệu gia đến đối chất với cô, xem bọn họ giải thích thế nào về ngân phiếu một trăm ngàn lượng kia?”

Cảnh phi lập tức thấy nghẹn cổ, không còn phát ra được âm thanh nào nữa.

Tiêu Hề Hề “Hôm đó bổn cung bị hành thích ở Thượng Lâm Uyển, có người lợi dụng cảnh tượng hỗn loạn đẩy ngã bình hoa vào người bổn cung, muốn đẩy bổn cung vào chỗ chết, cuối cùng tra được là do Thiệu tuyển thị làm. Lý phi và Mẫn tiệp dư sẽ không nói dối chuyện này, người đẩy ngã bình hoa chính là Thiệu tuyển thị. Nhưng một Thiệu tuyển thị nhỏ bé sao có thể to gan mưu hại bổn cung được đây? Dù nàng ta có may mắn đập chết bổn cung thì nàng ta sẽ được lợi gì?”

Cảnh phi lớn tiếng nói “Chắc chắn là nàng ta ghen tị người được sủng ái!”

Tiêu Hề Hề “Người ghen tị thật sự không phải là cô sao?”

Sắc mặt Cảnh phi đột nhiên từ trắng chuyển sang đỏ, nàng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến chứng cứ trong tay đối phương, nàng lại không nói được lời nào.

Tiêu Hề Hề bình tĩnh hỏi “Cô có biết tội mưu hại Quý phi là gì không?”

Cảnh phi nhếch khóe miệng, dường như muốn cười, nhưng rốt cuộc vẫn cười không được.

Nàng chống tay lên bàn từ từ đứng dậy, hành lễ đúng tiêu chuẩn với Quý phi.

“Thần thiếp thật sự không biết Quý phi nương nương đang nói gì, nếu trong tay Quý phi có chứng cứ chứng minh thần thiếp có tội, vậy cứ để Thận Hình Ti trực tiếp đến bắt người. Không còn sớm nữa, thần thiếp không dám làm phiền Quý phi nương nương nghỉ ngơi, thần thiếp cáo từ.”

Nói xong nàng bình tĩnh rời đi.

Chiết Chi thấy Cảnh phi sắp rời khỏi cung Vân Tụ, không khỏi hỏi.

“Quý phi nương nương, chúng ta cứ để Cảnh phi đi như vậy sao? Nàng ta xúi giục Thiệu tuyển thị mưu hại người, chuyện này nhất định phải có lời giải thích rõ ràng mới được.”

Tiêu Hề Hề “Không sao, để nàng ta quay về suy nghĩ cho kỹ.”

Chiết Chi không hiểu Quý phi có ý gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Quý phi hẳn là trong lòng có tính toán, bèn không nói thêm gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui