Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Lúc Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn còn đang mơ màng ngủ thì đột nhiên bị người khác đánh thức.

Giọng Thường công công từ ngoài cửa vọng vào.

“Bệ hạ, nương nương, bên lãnh cung xảy ra chuyện rồi!”

Bình thường Tiêu Hề Hề sẽ không quan tâm, nhưng đêm nay nàng lại đột nhiên tỉnh dậy.

Nàng dụi mắt, gọi người vào giúp nàng thay y phục.

Lạc Thanh Hàn cũng dậy.

Hắn nhìn Tiêu Hề Hề mắt còn lim dim, nhẹ giọng nói.

“Nàng cứ ngủ tiếp đi, sai người qua đó xem chuyện gì xảy ra là được rồi.”

Tiêu Hề Hề vừa ngáp vừa nói.

“Không được, chuyện đêm nay ta phải tự mình đi xem.”

Lạc Thanh Hàn “Nàng đã đoán trước đêm nay sẽ xảy ra chuyện?”

Tiêu Hề Hề “Còn không phải do lời hay ý đẹp của chàng à.”

Lạc Thanh Hàn:???

Tiêu Hề Hề “Trước đó chàng nói sau khi Cảnh phi về có thể tiêu hủy chứng cứ, không phải bị chàng nói trúng rồi đấy sao.”

Lạc Thanh Hàn cau mày.

Trong lãnh cung chỉ có hai người, Lục tuyển thị và Thiệu tuyển thị.

Người liên quan đến Cảnh phi chỉ có Thiệu tuyển thị.

Xem ra Cảnh phi vẫn không kiềm được mà ra tay rồi.

Hai người nhanh chóng thay y phục rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày.

Gió lạnh thổi qua mặt Tiêu Hề Hề làm nàng lạnh run, cảm giác buồn ngủ còn sót lại lập tức bị đông cứng.

Lạc Thanh Hàn kéo nàng bước nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến trắc điện.

Bên trong điện, Thượng Khuê đã đợi được một lúc.

“Mạt tướng bái kiến Hoàng thượng, Quý phi nương nương.”

Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề ngồi trên ghế chính, Bảo Cầm dâng trà nóng.

Tiêu Hề Hề uống một hớp trà nóng, cảm thấy ấm hơn rất nhiều.

Nàng cầm tách trà trong tay, dùng hơi ấm sưởi ấm bàn tay rồi nói “Nói đi, chuyện thế nào?”

Thượng Khuê nói lại chuyện Thiệu tuyển thị bị giết một lần.

“Thiệu tuyển thị bệnh nặng, trông rất yếu. Thái giám làm chuyện này đã bị bắt, hắn thú nhận chính cung nữ tên là Chi Nhi bảo hắn giết Thiệu tuyển thị. Chi Nhi đưa cho thái giám đó một trăm lượng và một gói thuốc mê.”

Tiêu Hề Hề “Chi Nhi đâu?”

Thượng Khuê “Lúc Ngọc Lân vệ đến nơi ở của nàng ta thì phát hiện nàng ta đã treo cổ tự vẫn.”

Lạc Thanh Hàn cau mày “Lại treo cổ tự vẫn.”

Trước đó, Họa Xuân cũng treo cổ tự vẫn, bây giờ lại thêm Chi Nhi.

Mỗi lần điều tra đến ai thì người đó lại tự vẫn.

Chuyện này quá trùng hợp.

Thanh Tùng bước nhanh vào điện, quỳ xuống đất.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Quý phi nương nương, cung Nghênh Phúc cho người tới báo, Cảnh phi nhảy hồ tự vẫn trong đêm!”

Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đều giật mình.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Chết chưa?”

Thanh Tùng vội nói “Chưa chết, Cảnh phi nhảy xuống hồ không bao lâu đã được cứu, thái y đã tới khám, nghe nói vẫn còn hơi thở.”

Nửa đêm xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ đã kinh động cả hoàng cung.

Lạc Thanh Hàn đành phải tới xem thử.

Tiêu Hề Hề nói “Ta đi với chàng.”

Lạc Thanh Hàn gật đầu.

Ban đêm trời rất lạnh, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề, xác định nàng mặc y phục đủ dày mới dẫn nàng ra ngoài.

Hai người ngồi xe ngựa đến cung Nghênh Phúc.

Cung Nghênh Phúc hỗn loạn rối ren.

Nghe tin Hoàng đế và Quý phi đến, mọi người vội chạy ra nghênh đón.

Hoàng đế và Quý phi bước vào phòng ngủ, liền thấy Cảnh phi nằm bất tỉnh trên giường.

Y phục ướt trên người Cảnh phi đã được thay, nhưng tóc vẫn ướt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi không còn chút máu, hơi thở rất yếu ớt.

Hoàng đế gọi thái y đến hỏi tình hình của Cảnh phi.

Thái y nói “May là được cứu kịp thời, tính mạng của Cảnh phi không còn nguy hiểm, nhưng thân thể vẫn còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi một thời gian.”

Hoàng đế liếc mắt nhìn Cảnh phi trên giường, lạnh giọng hỏi.

“Khi nào nàng ta mới tỉnh?”

Thái y nói “Nhanh thôi.”

Ông lấy kim châm trong rương thuốc, châm cho Cảnh phi vài kim.

Một lúc sau, Cảnh phi từ từ mở mắt.

Mơ hồ qua đi, tầm nhìn của Cảnh phi rơi vào người Hoàng đế.

Nàng chật vật bò dậy trên giường, muốn hành lễ với Hoàng đế.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng …”

Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nói “Nàng còn bệnh, không cần đa lễ, yên tâm nằm đi.”

Cảnh phi lại nằm xuống, vẫn nhìn Hoàng đế.

Nàng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe.

“Thần thiếp còn tưởng đời này sẽ không được gặp Hoàng thượng nữa.”

Lạc Thanh Hàn không để ý tới ánh mắt dịu dàng buồn bã của nàng, bình tĩnh hỏi “Tại sao nhảy hồ tự vẫn?”

Cảnh phi vội nói “Thần thiếp không tự vẫn, thần thiếp bị người khác đẩy xuống hồ.”

Lạc Thanh Hàn “Ai đẩy nàng?”

Cảnh phi lắc đầu “Thần thiếp không biết. Đêm nay tâm trạng thần thiếp không tốt, không ngủ được nên muốn ra ngoài đi dạo. Lúc đi ngang qua hồ, thần thiếp dừng chân một lúc. Nào ngờ chỉ trong phút chốc đã bị người khác hãm hại. Có người từ phía sau đẩy thần thiếp, thần thiếp chưa kịp nhìn rõ người đó là ai đã ngã xuống nước rồi. Sau đó thần thiếp ngất đi, không biết gì nữa.”

Lúc nàng đang nói, Tiêu Hề Hề đã đi vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại trước bức bình phòng.

Tiêu Hề Hề nhìn áo choàng treo trên bức bình phong.

Đây là một chiếc áo choàng xanh đậm có viền lông cáo trắng, vạt thêu mai vàng.

Nàng quay lại nhìn Cảnh phi, hỏi.

“Hôm nay trời lạnh thế này, Cảnh phi ra ngoài đi dạo, chắc hẳn mặc rất nhiều phải không?”

Cảnh phi yếu ớt đáp “Đúng vậy, quả thật mặc rất nhiều, cho nên sau khi rơi xuống nước, cả người mới liên tục chìm xuống, nếu Đông Lăng và những người khác không kịp thời phát hiện, chỉ sợ thần thiếp đã trở thành hồn ma rồi.”

Tiêu Hề Hề chỉ vào áo choàng treo trên bức bình phong, hỏi.

“Đêm nay, cô khoác nó ra ngoài đi dạo hả?”

Cảnh phi không hiểu tại sao nàng lại hỏi kỹ như vậy, do dự lắc đầu “Không, thần thiếp khoác một chiếc áo choàng khác.”

Tiêu Hề Hề cũng không vạch trần, chỉ cười hỏi.

“Không biết chiếc áo choàng đó đâu rồi?”

Cảnh phi “Chuyện này phải hỏi Đông Lăng.”

Đông Lăng vội nói “Áo choàng đó dính bẩn nên mang đi giặt rồi.”

Tiêu Hề Hề ẩn ý cười cười “Nửa đêm còn giặt đồ, chăm chỉ quá nhỉ.”

Nét mặt Đông Lăng cứng đờ, ngượng ngùng nói “Y phục của Cảnh phi nương nương ướt sũng, để đó nhìn không ra thể thống gì, nô tỳ bèn sai người đi giặt.”

Cảnh phi yếu ớt hỏi “Không biết Quý phi nương nương hỏi những chuyện này là có ý gì?”

Tiêu Hề Hề “Nếu bây giờ bổn cung sai người đến Hoán Y Cục lấy áo choàng của Cảnh phi, không biết có lấy được không?”

Ánh mắt Cảnh phi lóe lên “Chỉ là một chiếc áo choàng thôi, tại sao Quý phi nhất quyết muốn lấy nó?”

Tiêu Hề Hề “Vì bổn cung tò mò, nếu đêm nay Cảnh phi ra ngoài khoác một chiếc áo choàng khác, vậy tại sao gấu áo choàng này lại dính đầy cỏ?”

Nàng cúi xuống, đưa tay vặt một cọng cỏ từ gấu áo choàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui