Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Ai nấy đều biết, Tập Hương Quán là thanh lâu nổi tiếng nhất ngõ Hoa Liễu.

Kỹ nữ nổi tiếng nhất Thịnh Kinh đều tụ tập hết ở đây.

Khách đến đây tiêu tiền đều giàu sang phú quý.

Trước khi thành thân, Lạc Dạ Thần là khách quen ở đây, nhưng sau khi thành thân với cọp cái Bộ Sanh Yên, Lạc Dạ Thần không dám đến đây nữa.

Lần trước đến đây là do đám bạn xấu xúi đến, sau đó Bộ Sanh Yên phát hiện, mắng y một trận còn bắt y ngủ trong thư phòng cả đêm.

Lúc này, y và Tiêu Hề Hề đang đứng trước cửa Tập Hương Quán.

Vì là ban ngày nên ngoài cửa Tập Hương Quán vắng tanh, không có người đón khách.

Lạc Dạ Thần vẫn đang do dự “Hay là thôi đi? Ở đây không có gì chơi hết, cũng chỉ uống rượu ăn cơm, xem biểu diễn ca múa các loại, nếu cô muốn ăn uống xem biểu diễn thì đến Lưu Quang Các cũng được.”

Tiêu Hề Hề “Ngài sợ cái gì? Chỉ cần ngài không nói, ta không nói, ai mà biết chúng ta ở đây?!”

Lạc Dạ Thần “Nhưng mà …”

Tiêu Hề Hề “Đừng nhưng mà nữa, đi thôi!”

Nàng nắm cánh tay Lạc Dạ Thần kéo vào Tập Hương Quán.

Trong sảnh không có ai, chỉ có hai người hầu đang dọn dẹp.

Người hầu thấy có khách đến liền đi báo cho tú bà.

Tú bà hình như vừa mới ngủ dậy, dáng vẻ rất lười biếng.

Bà chậm rãi bước xuống cầu thang, hơi sững sờ khi thấy Tiêu Hề Hề.

“Xin lỗi, chỗ chúng tôi không nhận khách nữ …”

Lời còn chưa dứt, bà nhìn thấy Lạc Dạ Thần đứng cạnh Tiêu Hề Hề, hai mắt tức thì sáng lên, vui mừng gọi.

“Anh vương điện hạ!”

Trước đây, Lạc Dạ Thần thỉnh thoảng cùng đám bạn xấu đến Tập Hương Quán vui chơi.

Trong số nhiều công tử ăn chơi, tú bà có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với Anh vương, không chỉ vì thân phận y cao quý mà còn vì y nhiều tiền!

Mỗi lần y đến, một chút tiền y móc ra từ kẽ tay cũng đủ trang trải doanh thu hàng ngày của Tập Hương Quán.

Từ trên xuống dưới ở Tập Hương Quán đều tôn sùng y là thần tài, mong y mỗi ngày đều tới.

Tiếc là năm nay y không đến thường.

Mất đi thần tài, tú bà rất đau lòng.

Bây giờ nhìn thấy thần tài đến, tù bà vui mừng khôn xiết.

Bà lao tới chỗ Anh vương, nhiệt tình chào đón.

“Mời vương gia lên lầu! Tôi sai người chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon nhất cho ngài.”

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Chẳng phải bà nói không tiếp khách nữ sao?”

Tú bà cười phá lên “Khách nữ bình thường không tiếp, nhưng tiểu nương tử đây thì khác, tiểu nương tử là khách quý do Anh vương dẫn đến, có thể tiếp đãi hai người là vinh dự của Tập Hương Quán chúng tôi! Mời hai vị khách quý lên lầu.”

Tiêu Hề Hề chưa kịp đánh giá cách bố trí của Tập Hương Quán thì nàng và Lạc Dạ Thần đã được mời lên căn phòng lớn nhất và sang trọng nhất trên lầu.

Hai người vừa ngồi xuống, đồ ăn thức uống đã được bưng lên với tốc độ kinh người.

Tú bà vừa rót rượu vừa nhiệt tình hỏi.

“Vương gia vẫn gọi như cũ sao?”

Tiêu Hề Hề không hiểu như cũ là như nào nên nàng tò mò nhìn Lạc Dạ Thần.

Lúc đầu Lạc Dạ Thần có hơi lo lắng, nhưng khi ngồi ở đây, y như quay về thời độc thân, cảm giác quen thuộc ập đến khiến y lập tức quên đi nỗi sợ trước cọp cái.

Y xua tay “Như cũ.”

Tú bà tức thì vui mừng.

Tú bà đặt bình rượu xuống, bước nhanh ra khỏi cửa, hét toáng lên.

“Các cô nương, Anh vương điện hạ tới rồi!”

Tập Hương Quán vốn đang im lặng, sau khi nghe thấy tiếng hét lập tức trở nên sôi động.

Các cô nương trang điểm xinh đẹp chạy ra khỏi phòng, tức tốc chạy về phía phòng của Anh vương, váy bay phấp phới, bước chân uyển chuyển, mang theo từng đợt gió thơm.

Trong chớp mắt, căn phòng đã chật cứng các cô nương.

Phía sau còn có người không chen vào được, chỉ có thể kiễng chân đứng ngoài cửa nhìn vào trong.

Mọi người ở Tập Hương Quán đều biết, Anh vương là thần tài, chỉ cần có thể phục vụ y, dù chỉ rót cho y một ly rượu cũng được thưởng rất nhiều tiền.

Chưa kể y trông cũng khá bảnh bao, thân phận cao quý.

Không còn vị khách nào hoàn hảo hơn y!

Mỗi lần Anh vương đến Tập Hương Quán, hầu hết các cô nương đều tới phục vụ.

Lạc Dạ Thần rất thích cảm giác được nâng tới tận trời mây này, cho nên y không từ chối ai đến, dù sao y cũng không thiếu tiền.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, hầu như toàn bộ cô nương ở Tập Hương Quán đều có mặt ở đây.

Các cô nương cùng hành lễ với Anh vương.

Giọng nói trong trẻo mềm mại, giống như cái móc câu đi tâm hồn.

Lạc Dạ Thần rất quen thuộc cảnh này, hơi nâng cằm cười nói “Có kỹ năng đặc biệt gì thì bày hết ra, chỉ cần bổn vương vui vẻ sẽ thưởng cho các cô.”

Mọi người nghe vậy lập tức hưng phấn hơn.

Tú bà nhanh chóng sắp xếp, có người nhảy múa, có người gảy đàn, có người ca hát.

Chẳng mấy chốc trong phòng vang lên tiếng đàn du dương hòa với giọng hát dịu dàng phối với điệu múa uyển chuyển động lòng người.

Hai cô nương ngồi hai bên trái phải của Lạc Dạ Thần, một người gắp đồ ăn cho y, một người rót rượu cho y, phục vụ rất chu đáo.

Bên cạnh Tiêu Hề Hề cũng có hai cô nương phục vụ.

Các nàng hiếm khi tiếp khách nữ, có hơi tò mò nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, không hỏi thêm gì, tận tâm phục vụ đồ ăn thức uống cho khách.

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa xem biểu diễn.

Ngày thường nàng xem chán các màn biểu diễn trong cung, bây giờ đổi khẩu vị, cũng khá mới mẻ.

Một cô nương đặt bàn tay mình lên chân Anh vương, ám muội sờ sờ.

Lạc Dạ Thần lập tức nắm cổ tay nàng, dùng sức ném sang một bên, cau mày mắng.

“Sờ cái gì mà sờ? Bổn vương bỏ tiền tới đây hưởng thụ, không phải để các cô sờ bậy!”

Cô nương đó sợ hãi suýt khóc.

Những người khác cũng nhìn về phía Anh vương.

Tú bà nhẹ giọng nói bước vào, lo lắng hỏi “Sao vậy?”

Lạc Dạ Thần chỉ vào cô nương có đôi mắt đỏ hoe bên cạnh.

“Bảo cô ta đi đi, bổn vương không cần cô ta phục vụ.”

Sắc mặt tú bà hơi đổi, biết cô nương đó đã đắc tội với Anh vương, bà không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đưa cô nương đó ra ngoài.

Tức thì có cô nương khác nhanh nhẹn dịch đến ngồi cạnh Anh vương, ân cần gắp đồ ăn cho y.

Có bài học trước mắt, hai cô nương này rút kinh nghiệm, không dám làm ra động tác dư thừa.

Bất giác Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần đã uống quá nhiều.

Cả hai người có hơi say.

Tiếng đàn ca vẫn tiếp tục vang.

Lạc Dạ Thần nằm trên bàn, mất kiên nhẫn nói “Ồn ào quá.”

Tiếng đàn ca chợt dừng lại.

Tú bà vẫy tay, các vũ cơ nhạc công đều đứng dậy rời đi.

Tú bà ân cần hỏi “Tôi bảo các cô nương dìu ngài sang phòng bên nghỉ ngơi nhé?”

Lạc Dạ Thần “Không cần, các ngươi ra ngoài hết đi.”

Nói xong, y lấy một xấp ngần phiếu đập mạnh xuống bàn.

Tú bà nhìn thấy ngân phiếu, mắt bà lập tức sáng lên.

Bà nhanh chóng nhặt ngân phiếu rồi cùng những cô nương còn lại ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui