Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Thái hoàng thái hậu lời lẽ nghiêm khắc nói.

“Ai gia biết người thích công chúa Nam Phượng, nhưng nàng là công chúa của Nam Nguyệt, mang dòng máu ngoại tộc, con trai nàng sinh ra sau này cũng sẽ mang một nửa dòng máu ngoại tộc, Hoàng đế tương lai của Đại Thịnh tuyệt đối không thể mang trong mình dòng máu ngoại tộc!”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Năm đó các người dùng lý do này để ngăn cản Bình An vương kế thừa ngai vàng sao?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng lập tức đông lại.

Ánh mắt Thái hoàng thái hậu đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Chuyện Bình An vương năm đó không chỉ là cái gai trong lòng Thịnh Vĩnh Đế mà còn là cái gai trong lòng Thái hoàng thái hậu.

Chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ khiến bọn họ lo lắng bồn chồn.

Thời gian trôi qua, những người biết chuyện năm đó cũng dần biến mất, hiện giờ chỉ còn rất ít người biết chuyện này.

Bọn họ biết chuyện này là vảy ngược của Thái hoàng thái hậu, chưa từng dám nhắc chuyện này trước mặt bà.

Bản thân Thái hoàng thái hậu cũng dần quên đi chuyện này.

Không ngờ hôm nay Hoàng đế đột nhiên nhắc lại chuyện cũ.

Hắn nói chẳng kiêng nể, thậm chí không thèm che giấu giễu cợt trong lời nói.

Thái hoàng thái hậu không nói gì, nhìn chằm chằm Hoàng đế ngồi đối diện.

Lạc Thanh Hàn như không phát hiện Thái hoàng thái hậu tức giận, bình tĩnh đứng dậy.

“Trẫm còn có việc phải xử lý, không thể dùng bữa tối với hoàng tổ mẫu, cáo từ.”

Nói xong, hắn quay người bước ra ngoài.

Sau lưng vang lên tiếng tách vỡ, kèm theo tiếng hét hoảng sợ của cung nhân.

“Xin Thái hoàng thái hậu bớt giận!”

Lạc Thanh Hàn như không nghe thấy gì, bước thẳng ra khỏi cung Trường Lạc.

Lúc này trời đã tối hẳn.

Thường công công thận trọng hỏi.

“Bệ hạ muốn về cung Vị Ương?”

Lạc Thanh Hàn “Không, trẫm muốn xuất cung.”

……

Bọn bắt cóc bị nhốt trong nhà kho, còn Tiêu Hề Hề ở trong ngôi nhà cạnh nhà kho.

Lạc Dạ Thần muốn biết kết cục của bọn bắt cóc nên ở lại.

Lúc Phương Vô Tửu và Anh vương phi đến tiểu viện, nhìn thấy Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần ngồi cạnh lò than, phía trên lò có một chậu đồng, trong chậu có canh cá ngão đang sôi sùng sục, bên cạnh còn bảy tám món ăn kèm.

Căn phòng ngập mùi thơm ngon của món lẩu cá.

Thấy vậy, lo lắng trong lòng Phương Vô Tửu và Anh vương phi hoàn toàn biến mất.

Xem ra hai con tin này không bị thương mà tâm trạng cũng rất tốt, không hề sợ hãi gì.

Tiêu Hề Hề nhiệt tình chào đón.

“Hai người đến đúng lúc lắm, mau ngồi xuống ăn cùng đi! Cá này là ta bảo Ngọc Lân vệ bắt trong ao gần đây đó, tươi lắm!”

Phương Vô Tửu và Bộ Sanh Yên nhìn nhau, cuối cùng bước tới, ngồi xuống cạnh nồi lẩu.

Tiêu Hề Hề nhét hai đôi đũa vào tay họ.

“Ăn nhanh đi, đừng khách sáo, cứ xem như đang ở nhà đi.”

Bộ Sanh Yên hai tay cầm đũa, nói cảm ơn.

Nàng nhìn Lạc Dạ Thần ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi “Sao vậy?”

Lạc Dạ Thần ăn lẩu cả người nóng bừng, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn không chịu cởi giáp kim tơ mềm trên người.

Y tùy tiện nói “Không sao, bọn bắt cóc đã bị bắt, ở đây rất an toàn.”

Bộ Sanh Yên phát hiện khóe miệng y có vết bầm, cau mày hỏi.

“Bọn bắt cóc đó đánh chàng à?”

Lạc Dạ Thần thấy chuyện bị đánh này rất mất mặt, không muốn nói nhiều, gượng ép chuyển chủ đề.

“Nàng mau ăn đi, cá này ngon lắm, mau ăn đi.”

Y vừa nói vừa bắt đầu gắp rau cho Bộ Sanh Yên.

Bộ Sanh Yên biết y ưa sĩ diện nên cũng không hỏi nữa.

Phương Vô Tửu hỏi “Con cá này bắt được, thế còn chậu với món ăn kèm này ở đâu ra?”

Tiêu Hề Hề “Những thứ này mua ở gần đây, yên tâm, sạch sẽ lắm.”

Phương Vô Tửu “Muội muốn ta làm gì?”

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa giải thích ngắn gọn về lai lịch của bọn bắt cóc.

“Ta muốn huynh trị thương cho Diệp tiên sinh, không cần gã tung tăng sống khỏe, chỉ cần gã có thể nói được. Gã là đại đương gia của Huyết Vũ Lâu, quan hệ giữa gã và Hồng Quốc công không đơn giản, ta cần lời khai của gã.”

Phương Vô Tửu “Sao không giao bọn chúng cho quan phủ?”

Tiêu Hề Hề “Chuyện này liên quan đến Hồng Quốc công, nếu giao cho quan phủ, có thể sẽ đánh cỏ động rắn.”

Phương Vô Tửu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hồng Quốc công tuy không có thực quyền nhưng lại có Thái hoàng thái hậu làm chỗ dựa.

Nếu Thái hoàng thái hậu làm gì đó, bọn bắt cóc mà Tiêu Hề Hề cất công bắt giữ sẽ trở nên vô ích.

Nàng không muốn phí công vô ích, nên nhốt bọn chúng ở đây thẩm vấn.

Đợi có kết quả thẩm vấn thì giao bọn chúng ra, đến lúc đó nhân chứng vật chứng xác thực, ván đã đóng thuyền, cả Thái hoàng thái hậu cũng không thể thay đổi kết quả.

Ăn uống xong, Phương Vô Tửu đi tới nhà kho.

Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên cũng đi theo xem náo nhiệt, bọn họ muốn xem Ngọc Lân vệ thẩm vấn bọn bắt cóc như thế nào.

Tiêu Hề Hề mệt mỏi sau một ngày bận rộn.

Nàng nằm xuống giường bên cạnh, nhắm mắt bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Lúc Lạc Thanh Hàn bước vào, thấy Tiêu Hề Hề đang ngủ ngon trên giường.

Hắn đứng im bên giường, cụp mắt nhìn nàng.

Cứ tưởng nàng vừa trải qua một chuyện lớn sẽ lo lắng bất an trong lòng.

Bây giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Nàng chẳng những không lo lắng, còn ăn ngon ngủ ngon, không bị vụ bắt cóc ảnh hưởng gì.

Ngược lại là hắn, trong lòng buồn phiền nhiều chuyện.

Lạc Thanh Hàn thấy dưới mắt nàng có quầng thâm, đoán nàng nhất định rất mệt, không khỏi thấy đau lòng.

Hắn cởi áo choàng nhẹ nhàng đắp lên người nàng.

Mùi hương của hắn vẫn còn vương trên áo choàng.

Đó là mùi hương mà Tiêu Hề Hề vô cùng quen thuộc.

Dù vẫn đang ngủ nhưng nàng thả lỏng hơn nhờ mùi hương quen thuộc này.

Nàng theo thói quen chui vào trong áo choàng, ngủ càng say hơn.

Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó đứng dậy lặng lẽ rời phòng.

Thường công công và Triệu Hiền đang đợi bên ngoài.

Thấy Hoàng đế bước ra, bọn họ vội khom người hành lễ.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Người đâu?”

Dù không nhắc đích danh nhưng Triệu Hiền biết Hoàng đế đang hỏi ai, trả lời ngay.

“Bọn chúng bị nhốt trong nhà kho, đang bị Ngọc Lân vệ thẩm vấn.”

Lạc Thanh Hàn “Dẫn trẫm đi xem.”

“Vâng.”

Lạc Thanh Hàn đi được hai bước thì dừng lại nhìn sang Thường công công, nhỏ giọng dặn dò.

“Ngươi ở lại đây chăm sóc Quý phi.”

Thường công công cung kính đáp vâng.

Lạc Thanh Hàn và Triệu Hiền đi đến nhà kho ở sân sau.

Diệp tiên sinh là thủ lĩnh của bọn bắt cóc đương nhiên trở thành tâm điểm thẩm vấn.

Hàm dưới của gã được Phương Vô Tửu chuyển về vị trí bình thường, lưỡi bị thương được bôi thuốc, đã nói được nhưng lời vẫn chưa rõ ràng.

Dù Ngọc Lân vệ có tra tấn thế nào, gã vẫn không chịu nói thật, rất cứng đầu.

Ngay lúc Ngọc Lân vệ không biết làm sao, Phương Vô Tửu cười nói.

“Cứ giao gã cho ta, có lẽ ta có cách khiến gã mở miệng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui