Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Tuy Bộ Sanh Yên đã gọi đại phu đến khám một lần, nhưng Lạc Dạ Thần vẫn lo lắng, gọi đại phu đến khám lại.

Đại phu trong phủ Anh vương là một lão đại phu đã ngoài năm mươi, ông hiểu cảm giác lần đầu làm cha của Anh vương, dù sao bản thân ông cũng từng trải qua chuyện này.

Ông không hề nóng nảy, bắt mạch cho Anh vương phi rất cẩn thận, xác nhận lần nữa đó là hỉ mạch.

Lạc Dạ Thần vui mừng đến mức không biết phải đặt tay chân thế nào mới tốt.

Phải mất một lúc lâu y mới bình tĩnh, vội hỏi.

“Thai trong bụng vương phi thế nào?”

Đại phu cười nói “Bình thường sức khỏe vương phi rất tốt, thai nhi ổn định, vương gia và vương phi cứ thoải mái, đừng quá căng thẳng.”

Làm sao Lạc Dạ Thần không căng thẳng được?

Đây là lần đầu tiên trong đời y được làm cha!

Hoàng đế còn chưa được làm cha, nhưng y sắp được làm cha rồi!

Ha ha ha ha! Chỉ nghĩ thôi cũng thấy phấn khích vô cùng!

Lạc Dạ Thần hỏi rất nhiều vấn đề về mang thai.

Đại phu trả lời từng câu một.

Lạc Dạ Thần vui mừng, vung tay thưởng hết cho từng người trong phủ!

Mọi người vui mừng khi biết trong vương phủ sắp có sinh mạng mới.

Cả vương phủ tràn ngập vui vẻ.

Sau đó, Lạc Dạ Thần bảo quản gia đến phủ Định Viễn Hầu, báo tin Anh vương phi mang thai cho ông để ông cũng vui mừng.

Lúc này, không khí trong ngự thư phòng rất căng thẳng.

Lệ Khinh Ngôn khó tin nhìn Hoàng đế, hỏi “Ngài nói với Thái hoàng thái hậu là vi thần đã có hôn ước?”

Lạc Thanh Hàn gật đầu “Ừm.”

Lệ Khinh Ngôn không chấp nhận được “Vi thần là người trong sạch, hôn ước ở đâu ra chứ? Sao cả vi thần cũng không biết?!”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh trả lời “Trong tình huống đó, nếu trẫm không nói khanh đã có hôn ước, Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ bắt khanh cưới cô nương Lục gia, Lục gia bây giờ thế nào, hẳn là trong lòng khanh biết rõ.”

Lệ Khinh Ngôn một lòng trung thành với Hoàng đế, đương nhiên không muốn liên quan gì đến ngoại thích.

Y cũng biết Hoàng đế nói vậy là kế tạm thời.

Nhưng Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, lời cũng đã nói rồi, dù là nguyên nhân gì thì trong thời gian ngắn y cũng phải tìm một đối tượng đính hôn, chống đỡ lời nói dối của Hoàng đế.

Chuyện này rất khó giải quyết!

Lệ Khinh Ngôn khổ sở “Trong thời gian ngắn như vậy, ngài bảo vi thần tìm đối tượng đính hôn ở đâu đây?”

Lạc Thanh Hàn “Trong thành Thịnh Kinh có nhiều quý nữ như vậy, khanh không để ý ai hết sao?”

Lệ Khinh Ngôn cười khổ “Bệ hạ cũng nói rồi đó, người ta là quý nữ danh môn, sao có thể để ý đến một quan viên xuất thân hàn môn như vi thần chứ? Dù hiện giờ vi thần là Lại bộ Thị lang tứ phẩm, nhưng so với những quý tộc kia thì vi thần không là gì cả.”

Lạc Thanh Hàn “Khanh chỉ cần nói khanh để ý cô nương nhà nào? Trẫm làm chủ cho khanh, ban hôn cho hai người.”

Lệ Khinh Ngôn vẫn lắc đầu “Dưa cứng ăn không ngọt, tốt nhất là không nên ép buộc người ta.”

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại “Khanh không ăn thử thì làm sao biết dưa ngọt hay không?”

Lệ Khinh Ngôn “Hôn nhân là chuyện lớn, không thể xem nhẹ, phải tính toán lâu dài.”

Lạc Thanh Hàn “Thái hoàng thái hậu vẫn đang tìm chồng cho Lục Tâm Dao, nếu bà ấy phát hiện khanh vẫn chưa có hôn ước, nói không chừng bà ấy lại nhìn trúng khanh. Trẫm có thể giúp khanh từ chối một lần, nhưng không thể đảm bảo giúp được khanh lần thứ hai, chuyện này khanh tự mình cân nhắc đi.”

“Vi thần đã hiểu, ngài cho vi thần thêm một thời gian, vi thần sẽ cố hết sức tìm cách giải quyết chuyện này.”

Nhìn dáng vẻ của y, Lạc Thanh Hàn biết y không khách khí, y thật sự không để ý cô nương nhà nào.

Nếu y không muốn, Lạc Thanh Hàn đương nhiên sẽ không ép buộc.

Chuyện hôn nhân vẫn cần hai bên tình nguyện mới được.

Đêm nay, Lạc Thanh Hàn vẫn đến cung Vân Tụ như thường lệ.

Tiêu Hề Hề kể hắn nghe chuyện Anh vương phi mang thai.

Lạc Thanh Hàn nghe xong, trong lòng hơi không vui.

Tuy nét mặt hắn không đổi, nhưng Tiêu Hề Hề vẫn nhạy cảm nhận ra cảm xúc của hắn thay đổi.

Nàng chủ động chui vào vòng tay hắn, ngước nhìn hắn rồi nhẹ nhàng hỏi.

“Chàng sao vậy? Ai chọc chàng không vui?”

Lạc Thanh Hàn ôm nàng, mặt không biểu cảm nói.

“Tên Lạc Dạ Thần đó thế mà sắp được làm cha rồi, hừm.”

Tiếng hừm cuối cùng rất linh động.

Tiêu Hề Hề không nhịn được cười “Có phải chàng ngưỡng mộ y không?”

Lạc Thanh Hàn không trả lời, hỏi lại “Nàng nói xem?”

Tiêu Hề Hề an ủi “Không sao, chúng ta chờ thêm một thời gian, chờ độc trong người ta được thải hết, ta cũng sẽ sinh cho chàng một đứa con.”

Lạc Thanh Hàn muốn nói một đứa làm sao đủ? Nhất định phải sinh nhiều đứa.

Nhưng nghĩ lại thì thôi vậy.

Sinh con rất nguy hiểm, sinh một đứa là nàng đã phải chịu khổ rồi.

Hắn thật sự không nỡ để nàng phải chịu đựng nhiều lần.

Lạc Thanh Hàn vỗ nhẹ lưng nàng, nhỏ giọng nói.

“Không vội, cứ từ từ.”

Thật ra hắn cũng không thích trẻ con cho lắm, hắn chỉ muốn có một đứa con với Hề Hề, nam nữ đều được.

Có huyết thống kết nối, mối quan hệ giữa hắn và Hề Hề sẽ càng thân thiết hơn.

……

Thông qua tam ti xét xử, sự thật nhanh chóng được tra rõ, xác định Hồng Quốc công quả thật cấu kết với Huyết Vũ Lâu trong thời gian dài, nhận một lượng tài sản lớn, phóng hỏa Tập Hương Quán, âm mưu giết người diệt khẩu làm cho sáu người vô tội mất mạng.

Tổng kết tội danh, Hồng Quốc công bị tước phong hiệu, giáng làm dân thường, xử lăng trì.

Vốn Lục gia cũng chém đầu cả nhà, nhưng Hoàng đế nhân từ, nể mặt Thái hoàng thái hậu tha cho những người còn lại trong Lục gia.

Nhưng toàn bộ tài sản của Lục gia bị tịch thu sung công.

Còn phủ Hồng Quốc công nơi Lục gia đang ở, đương nhiên sẽ bị triều đình thu hồi.

Lục gia bị đuổi ra khỏi phủ.

Bọn họ không được phép lấy bất cứ thứ gì ngoại trừ quần áo để thay, đồng nghĩa với việc ra đi tay trắng.

Sau khi chuyện này lan truyền đã trở thành chủ đề bàn tán trong thành Thịnh Kinh.

Lục Tâm Dao nghe được tin này từ người khác, buồn bã bật khóc.

Nàng khóc lóc chạy đi tìm Thái hoàng thái hậu.

“Cầu xin người cứu tổ phụ, đừng để ông ấy bị lăng trì!”

Thái hoàng thái hậu bây giờ trông già đi rất nhiều, bất lực nói “Có thể giữ được mạng của cả Lục gia đã là giới hạn của ai gia rồi, những chuyện khác, ai gia cũng không thể làm gì được.”

Bà thấy Lục Tâm Dao khóc, cảm thấy thương tiếc trong lòng, nhưng nghĩ đến tương lai của Lục gia, bà lại cứng lòng trầm giọng nói.

“Chuyện đến nước này, con ở đây khóc đến chết cũng vô dụng, nếu con có thể cố gắng làm Hoàng thượng sủng ái mình, Lục gia đã không rơi vào bước đường hôm nay, cho con cơ hội rồi, mà tự con không biết nắm bắt, còn trách ai được?”

Lục Tâm Dao nghe vậy, càng thấy khó chịu hơn.

Nàng biết mình vô dụng, nhưng nàng có thể làm gì được?

Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt!

Thái hoàng thái hậu nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, sắc mặt lạnh lùng nói “Con nhìn Quý phi đi, nàng ta cũng là một nữ tử yếu đuối, tại sao có thể giữ chặt trái tim Hoàng đế? Còn con thì không thể?”

Lục Tâm Dao không thể trả lời, nước mắt rơi xuống.

Nàng nấc nghẹn nói “Là cháu gái vô dụng, làm người thất vọng rồi.”

Thái hoàng thái hậu nghiêm túc chân thành nói.

“Hy vọng từ nay con thông minh một chút, đừng ngu xuẩn như trước, Lục gia đã không còn, nếu không tự mình đứng lên, sau này con thật sự phải gả cho dân thường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui