Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Lục Tâm Dao nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, ngón tay siết chặt gấu váy.

Trưởng công chúa Hoa An hiển nhiên cũng nghe được vài lời đồn đãi, trong lòng hơi khó chịu.

Nàng liếc nhìn Lục Tâm Dao, ho nhẹ một tiếng.

“Những người bên ngoài thích nói nhảm, con nghe xong thì bỏ ngoài tai, không cần để trong lòng.”

Hạ Dịch Phi lắc đầu, giọng điệu từ tốn.

“Người nói lời đó chính là Thập lang của Thôi gia, chẳng phải gần đây mẫu thân đến thăm hỏi Thôi gia sao? Chắc là người muốn gả Lục cô nương cho Thôi thập lang phải không.”

Trưởng công chúa Hoa An không nói gì.

Nói đến đây, Trưởng công chúa Hoa An còn gì không hiểu nữa?

Thôi thập lang đó coi thường Lục Tâm Dao, nhưng do áp lực của trưởng bối trong nhà, gã không thể từ chối hôn sự này, chỉ đành than phiền với người khác, lời nói rất khó nghe.

Hạ Dịch Phi tình cờ nghe thấy, trong lòng bất bình thay cho Lục Tâm Dao, thầm nghĩ thay vì để Lục Tâm Dao gả cho một cặn bã như vậy, còn không bằng hắn cưới nàng.

Lục Tâm Dao nghe vậy, hai mắt nàng đỏ lên

Nàng vốn tưởng mình sẽ như vậy cả đời, không ngờ lại có người bảo vệ nàng.

Sự dịu dàng này khiến nàng cảm kích từ tận đáy lòng.

Nàng không dám khóc trước mặt trưởng bối, liều mạng nuốt nước mắt vào trong, vì quá dùng sức nên cả người run rẩy.

Trưởng công chúa Hoa An cũng không đành lòng.

Giọng Trưởng công chúa Hoa An dịu lại.

“Chuyện này là do ta không suy nghĩ chu đáo, không ngờ Thôi thập lang là người như vậy. Vốn tưởng Thôi gia suy tàn nhưng ít ra vẫn còn gia giáo cho tổ tiên truyền lại, dù có suy tàn đến đâu cũng sẽ không tệ. Hơn nữa, phu nhân Thôi gia cũng khá hài lòng với hôn sự này, thế nên ta muốn tác hợp cho ngươi và Thôi thập lang. Tên Thôi thập lang kia thật là, không muốn thì cứ nói thẳng, cần gì ra ngoài bôi xấu thanh danh của ngươi?”

Lục Tâm Dao lắc đầu, nghẹn ngào nói “Không liên quan đến Trưởng công chúa điện hạ, con sinh ra ở Lục gia, vinh nhục của Lục gia có quan hệ mật thiết với con, hiện giờ Lục gia biến thành thế này, con cũng không thể mặc kệ, người bên ngoài coi thường con cũng là chuyện bình thường.”

Hạ Dịch Phi cau mày, không đồng ý nói.

“Tuy muội họ Lục nhưng muội cũng chỉ là thân nữ nhi yếu đuối, không thể can thiệp vào chuyện trong nhà, nói đến cùng muội cũng chỉ là người bị liên lụy, muội không làm gì sai, không cần vì chuyện này mà coi thường bản thân, cứ làm chính mình là được.”

Đôi mắt đỏ bừng của Lục Tâm Dao ngơ ngác nhìn hắn.

Ai nấy đều nói với nàng, phải cố gắng mạnh mẽ, phải gả vào nhà tốt, phải cố lấy lòng Lục gia.

Hạ Dịch Phi là người duy nhất nói với nàng —

Nàng không làm gì sai, không cần phải coi thường bản thân.

Cứ làm chính mình là được.

Chỉ mấy câu ngắn ngủi khiến tim Lục Tâm Dao đập mạnh.

Nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Nếu là nam nhân khác nhìn thấy một cô nương xinh đẹp khóc, nhất định sẽ đưa khăn tay cho nàng, an ủi nàng.

Hạ Dịch Phi chỉ cau mày nhìn nàng.

“Muội khóc gì chứ? Nếu muội không muốn lấy ta thì cứ việc nói ra, ta không ép muội.”

Không phải hắn nhất quyết phải cưới Lục Tâm Dao, mà thật ra hắn thông cảm với hoàn cảnh của cô nương này, hơn nữa bản thân hắn cũng đã đến tuổi thành hôn, dù không cưới Lục Tâm Dao cũng sẽ phải cưới một nữ tử khác.

Thay vì cưới một người không quen biết, hắn thà cưới Lục Tâm Dao.

Ít nhất cô nương này thành thật, không có ý xấu gì.

Lục Tâm Dao vội dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

“Không phải, không phải muội không muốn, chỉ là … chỉ là..”

Nàng không biết phải giải thích suy nghĩ của mình lúc này thế nào, trong lòng vô cùng lo lắng.

Càng lo lắng càng không nói nên lời.

Thấy Lục Tâm Dao lại sắp khóc, Trưởng công chúa Hoa An nhịn không được nữa, cau mày nói.

“Được rồi, hôn nhân không phải trò trẻ con, không phải chỉ vài câu nói của hai con mà quyết định được, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Tâm Dao, con về phòng trước đi, chuyện này không được nói bậy. Còn chuyện giữa con và Thôi thập lang thì con không cần lo, nếu đã biết gã là người thế nào, ta sẽ không vô lương tâm mà đẩy con vào hố lửa.”

Nghe câu cuối cùng, Lục Tâm Dao vô cùng cảm động.

Tuy hoàn cảnh hiện giờ của nàng khó khăn nhưng nàng cũng đã gặp được rất nhiều người tốt.

Hạ Dịch Phi là một, Trưởng công chúa Hoa An cũng vậy.

Ông trời không tệ bạc với nàng.

Lục Tâm Dao rơi nước mắt nói “Đa tạ Trưởng công chúa điện hạ, cũng đa tạ Hạ công tử.”

Nàng đứng dậy, lau nước mắt rời đi.

Trưởng công chúa Hoa An nhìn con trai mình, đang định dạy một bài học vì hành sự xốc nổi thì nghe thấy giọng thị nữ ngoài cửa.

“Bẩm Trưởng công chúa điện hạ, Cam công công đang ở ngoài sảnh chờ người.”

Trưởng công chúa Hoa An nói với Hạ Dịch Phi.

“Con về trước đi, gần đây không được gặp Tâm Dao, hôn sự của con, ta tự có tính toán, không được làm bậy.”

Hạ Dịch Phi gật đầu đã hiểu.

Trưởng công chúa Hoa An đi đến sảnh.

Cam Phúc đứng dậy hành lễ.

Hai người trò chuyện vài câu, Cam Phúc lấy một phong thư từ trong tay áo.

“Thái hoàng thái hậu bảo nô tài đưa cho người.”

Trưởng công chúa Hoa An nhận thư, Cam Phúc đứng dậy chắp tay với nàng.

“Nô tài phải về phục mệnh, cáo từ.”

Trưởng công chúa Hoa An bảo quản gia đưa Cam Phúc ra ngoài.

Để tránh người khác chú ý, hai người lặng lẽ đi bằng cửa sau.

Trưởng công chúa Hoa An mở phong bì, lấy thư bên trong ra, sau khi đọc nội dung bức thư thì rơi vào trầm tư.

Nàng vò tờ giấy thành một quả bóng, ngâm nó vào tách trà.

Đến khi trà ngấm hết chữ viết trên thư.

Nàng mới gọi người vào dọn dẹp tách trà.

……

Sau khi rời khỏi thái miếu, Lao phi luôn thấp thỏm bất an.

Nàng cứ cảm thấy Quý phi đã phát giác ra gì đó, lo lắng Quý phi sẽ ra tay với nàng.

Tránh rơi vào bẫy của Quý phi, Lao phi vừa về cung Yên Vũ đã lập tức đóng cửa, không gặp bất cứ ai.

Về đêm nàng mất ngủ, trằn trọc trên giường không ngủ được.

Nàng khó khăn chờ đến trời sáng.

Vì ngủ không ngon giấc, tinh thần Lao phi rất kém, cả người uể oải.

Liễu Nhứ thấy vậy, lo lắng hỏi.

“Trông người không khỏe lắm, có cần gọi thái y đến khám không?”

Lao phi biết đây là tâm bệnh, có gọi thái y cũng vô ích.

Nàng xua tay nói không cần.

Một tiểu thái giám bước vào, cung kính nói.

“Nương nương, vừa nãy Trưởng công chúa Hoa An gửi thiệp vào cung, nói là muốn vào cung thăm người.”

Lao phi đưa tay nhận thiệp mở ra xem.

Trên thiệp nói Trưởng công chúa Hoa An biết Lao phi gần đây không khỏe nên muốn vào cung thăm Lao phi.

Liễu Nhứ tò mò “Trưởng công chúa Hoa An xưa nay không qua lại với người, sao đột nhiên muốn tới thăm người?”

Lao phi đóng thiệp lại, mím môi cười.

“Trưởng công chúa Hoa An không có quan hệ gì với ta, nhưng có quan hệ với Thái hoàng thái hậu.”

Hôm qua nàng vừa rời thái miếu, hôm nay Trưởng công chúa Hoa An đã sai người đưa thiệp vào cung.

Chứng tỏ Thái hoàng thái hậu đã nhận thấy điều gì đó mờ ám nên muốn Trưởng công chúa Hoa An vào cung tìm hiểu.

Lao phi đích thân viết thư trả lời, sai người rời cung gửi cho Trưởng công chúa Hoa An.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui