Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Trưởng công chúa Hoa An nhìn đế vương trẻ tuổi trước mặt, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Ban đầu, khi hắn còn là một Tam hoàng tử bình thường, Trưởng công chúa Hoa An chỉ cảm thấy hắn có hoàn cảnh đáng thương, mất mẹ từ nhỏ, suýt chết dưới tay mẹ ruột, sau đó được giao cho Hoàng hậu nuôi nấng, Hoàng hậu lại không hề quan tâm đến hắn.

Nàng vốn tưởng Tam hoàng tử lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sẽ rụt rè nhút nhát, không có ý kiến độc lập.

Nào ngờ hắn không chỉ trở thành Thái tử, còn đánh bại các huynh đệ khác, thành công kế thừa ngai vàng.

Trưởng công chúa Hoa An rất giỏi phán đoán tình hình.

Nàng nhìn ra được, Lạc Thanh Hàn không hề kém cỏi, phong cách hành sự của hắn thậm chí còn quyết đoán hơn cả Thịnh Vĩnh Đế, quan trọng nhất là hắn vẫn còn rất trẻ.

Chống lại vị Hoàng đế trẻ tuổi tài năng, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.

Trưởng công chúa Hoa An là con gái của Thái hoàng thái hậu, đương nhiên là gần gũi với Thái hoàng thái hậu, nhưng bản thân nàng cũng là mẹ, nhất định phải nghĩ đến con cái.

Thế nên khi Hoàng đế ngầm tỏ ý hợp tác, nàng không hề do dự chấp nhận.

Nàng phải chừa đường lui cho các con mình.

Sau này nếu Thái hoàng thái hậu không còn, lúc Hoàng đế tính nợ cũ thì hi vọng Hoàng đế sẽ nhớ ân tình nàng từng giúp đỡ, không làm khó các con của nàng.

Đây là yêu cầu duy nhất của nàng khi làm việc cho Hoàng đế.

Hoàng đế đồng ý.

Hai bên đạt thành thỏa thuận.

Ngoài mặt, Trưởng công chúa Hoa An vẫn là người của Thái hoàng thái hậu, nhưng nàng sẽ lén truyền tin từ phía Thái hoàng thái hậu cho Hoàng đế.

Trưởng công chúa Hoa An muốn rót trà cho Hoàng đế nhưng Hoàng đế giơ tay ngăn cản.

Lạc Thanh Hàn “Có thêm một tách trà sẽ khiến người khác nghi ngờ, cứ thế đi.”

Trưởng công chúa Hoa An đặt ấm trà xuống.

“Chuyện lần này Lao phi nói với ta có liên quan đến Quý phi.”

Lạc Thanh Hàn không ngạc nhiên, bình tĩnh đáp “Nàng ta nói gì về Quý phi?”

Trưởng công chúa Hoa An mím môi dưới, nhỏ giọng nói.

“Nàng ta nói Quý phi thật ra chính là Tiêu trắc phi.”

……

Hai canh giờ trước, trong cung Yên Vũ.

Lao phi cho cung nhân lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng và Trưởng công chúa Hoa An.

Nàng kìm nén hưng phấn trong lòng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, nghe như rất vô hại.

“Trưởng công chúa điện hạ, ta biết một bí mật liên quan đến Quý phi.”

Trưởng công chúa Hoa An lộ vẻ tò mò đáp lại “Quý phi làm sao?”

Nửa người trên của Lao phi hơi nghiêng về phía trước, hạ giọng nói.

“Thật ra Quý phi và Tiêu trắc phi là cùng một người.”

Trưởng công chúa Hoa An cau mày, hiển nhiên cảm thấy lời nói của nàng thật hoang đường.

Lao phi nhìn nét mặt của Trưởng công chúa Hoa An, biết đối phương đang nghĩ gì, vội nói tiếp.

“Ta biết người không tin, nói thật thì ta cũng hơi nghi ngờ chuyện này, cho nên ta muốn mời Trưởng công chúa điện hạ giúp đỡ dò thám Quý phi.”

Nàng biết, nếu nàng khẳng định Quý phi là Tiêu trắc phi, sẽ dễ khiến Trưởng công chúa Hoa An nghi ngờ.

Chi bằng làm cho mọi chuyện mơ hồ một chút, chừa chỗ cho đối phương tưởng tượng, như thế càng dễ khơi dậy tò mò của Trưởng công chúa Hoa An.

Đúng như dự đoán, Trưởng công chúa Hoa An hứng thú hơn một chút.

Trưởng công chúa Hoa An tò mò hỏi “Ngươi muốn dò thám thế nào?”

Lao phi mím môi cười, sau đó giải thích kế hoạch của mình.

“Thật ra, cách của ta rất đơn giản. Chỉ cần Trưởng công chúa điện hạ tìm một người trong thành, bảo gã giả làm thám tử nước Liêu, sau đó đưa trâm vàng này cho gã để gã mang trâm vàng rời thành, Trưởng công chúa điện hạ tìm cách nhờ người chặn gã ở cổng thành, giao gã cho phủ Kinh Triệu. Chuyện còn lại đương nhiên sẽ do phủ Kinh Triệu tiếp quản, chúng ta chỉ cần xem kịch hay là được.”

Nàng vừa nói vừa lấy một trâm vàng hồ điệp trong tay áo.

Trưởng công chúa Hoa An nhận trâm vàng hồ điệp, nhìn thủ công và chất lượng của chiếc trâm, nàng biết nó là vật trong cung.

Cuối trâm vàng có khắc một chữ “Tiêu” nhỏ.

Trưởng công chúa Hoa An ngạc nhiên hỏi “Đây là đồ của Tiêu trắc phi?”

Lao phi “Đúng vậy. Trâm vàng này là do Thái tử tặng cho Tiêu trắc phi, Tiêu trắc phi từng cài nó, rất nhiều người trong cung nhìn thấy. Sau khi Tiêu trắc phi đi, tất cả trang sức đều bị bỏ lại trong điện Thanh Ca. Dù Hoàng thượng đã phong tỏa điện Thanh Ca, nhưng chỉ cần nghĩ cách, lấy một cây trâm vàng cũng không khó.”

Nàng lạnh lùng nhìn trâm vàng.

Một cây trâm vàng không có giá trị bao nhiêu nhưng nó là do Thái tử tặng cho Tiêu trắc phi, tượng trưng cho tình yêu của Thái tử dành cho Tiêu trắc phi, làm Lao phi khó chịu trong lòng.

Thậm chí nàng còn hơi oán hận cây trâm vàng này.

Trưởng công chúa Hoa An xoay trâm vàng hồ điệp trong tay, suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của Lao phi.

“Ngươi muốn giá họa cho Tiêu trắc phi? Muốn vu khống Tiêu trắc phi cấu kết với giặc?”

Lao phi cười cười, không nói gì.

Xem như là ngầm thừa nhận.

Trưởng công chúa Hoa An cau mày “Chỉ dựa vào một cây trâm vàng chưa chắc định tội được Tiêu trắc phi, huống chi hiện giờ không biết tung tích của nàng ta, muốn bắt nàng ta tra hỏi là chuyện không thể nào.”

Lao phi trầm giọng nói.

“Tuy là Tiêu trắc phi mất tích nhưng người nhà nàng ta vẫn còn đó. Cấu kết với giặc không phải chuyện nhỏ, đối với chuyện này, trước nay Hoàng thượng và triều thần luôn thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đến lúc đó Tiêu gia chắc chắn sẽ bị liên lụy. Nếu Quý phi thật sự là Tiêu trắc phi, vì cứu người nhà, nàng ta buộc phải ra mặt chứng minh trong sạch.”

Một khi Quý phi thừa nhận thân phận thật của mình, nghi ngờ về cái chết của Thịnh Vĩnh Đế sẽ lại dấy lên.

Nếu Quý phi liên quan đến cái chết của Thịnh Vĩnh Đế thật thì chắc chắn nàng ta sẽ chết.

Nói cách khác, dù cuối cùng chứng minh được nàng ta không liên quan gì đến cái chết của Thịnh Vĩnh Đế, nàng ta cũng phạm tội khi quân, vẫn khó thoát cái chết.

Dù thế nào đi nữa, nàng ta chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là chết!

Còn Lao phi đứng sau mọi chuyện không cần làm gì cả, chỉ cần yên lặng xem kịch hay là được.

Đợi Quý phi chết đi, Hoàng đế chìm trong đau khổ, Lao phi nhân cơ hội đó giành lấy trái tim của Hoàng đế.

Nói thật, Trưởng công chúa Hoa An khá khâm phục Lao phi, vì muốn tranh sủng mà nghĩ ra được những chuyện này.

Trưởng công chúa Hoa An không khỏi hỏi.

“Dù Quý phi không còn, Hoàng đế cũng chưa chắc để ý ngươi, ngươi không sợ xôi hỏng bỏng không sao?”

Lao phi mỉm cười, giọng nói dịu dàng như thuốc độc tẩm mật, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào quyến rũ.

“Ngài ấy thích ai, ta sẽ giết người đó, đến cuối cùng bên cạnh ngài ấy chỉ còn một mình ta, ngoài ta ra, ngài ấy không còn lựa chọn nào khác.”

Trưởng công chúa Hoa An thấy rét lạnh trong lòng.

Trưởng công chúa Hoa An không ngờ Lao phi trông yếu đuối vô hại như thế nhưng lòng dạ độc ác đến vậy.

Lao phi nhẹ nhàng nói “Con gái của Trưởng công chúa điện hạ vốn có tương lai tươi sáng, nhưng cũng vì Quý phi mà bị tước phong hiệu, bị ép gả cho Tĩnh huyện vương. Nàng còn trẻ như vậy mà nửa đời sau đã bị hủy, lẽ nào người không muốn trả thù cho con gái mình sao?”

Trưởng công chúa Hoa An nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa đã có quyết định.

“Được, chúng ta hợp tác.”

Nụ cười của Lao phi càng sâu hơn, trong lòng đắc ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui