Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Trong phòng riêng của quán trà.

Trưởng công chúa Hoa An nói lại những lời Lao phi đã nói, cuối cùng cảm khái nói.

“Ta thật không ngờ, lòng dạ Lao phi độc ác như vậy, suýt nữa đã bị nàng ta thuyết phục.”

Nếu không phải nàng thỏa thuận với Hoàng đế trước, có lẽ nàng sẽ hợp tác với Lao phi để báo thù cho con gái thật, dù sao chuyện này thành công cũng không có hại gì cho nàng.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Hạ Ngữ Nhiên tự làm tự chịu, Quý phi không làm gì cả, nàng bị Hạ Ngữ Nhiên liên lụy.”

Trưởng công chúa Hoa An cười ngượng “Ta biết, chuyện này là do Ngữ Nhiên hồ đồ.”

Lạc Thanh Hàn “Nói bậy về Quý phi, cố ý bôi nhọ thanh danh của Quý phi, chỉ dựa vào hai tội này, trẫm đã có thể đưa Hạ Ngữ Nhiên xuống địa phủ báo danh, trẫm vì nể mặt người mới phạt nhẹ nàng ta.”

Sắc mặt Trưởng công chúa Hoa An ngày càng ngượng “Ta biết, ta không có ý trách Quý phi, Lao phi cố tình ly gián, ta sẽ không mắc bẫy.”

Lạc Thanh Hàn nhìn chăm chăm “Người hiểu là được.”

Trưởng công chúa Hoa An không muốn tiếp tục chủ đề này, vội đổi chủ đề hỏi.

“Bệ hạ định xử lý Lao phi thế nào?”

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại “Trâm vàng đâu?”

Trưởng công chúa Hoa An sửng sốt một chút, mới hiểu ra hắn đang hỏi gì, vội lấy trâm vàng hồ điệp được chế tác tinh xảo trong tay áo.

Lạc Thanh Hàn cầm trâm vàng, liếc nhìn chữ “Tiêu” khắc ở cuối.

Hắn nhét trâm vàng vào tay áo, lạnh giọng nói.

“Chuyện tiếp theo trẫm sẽ xử lý ổn thỏa, người không cần lo.”

Trưởng công chúa Hoa An “Phía Thái hoàng thái hậu nên ăn nói thế nào?”

Lạc Thanh Hàn “Không phải trước đó người nói hoàng tổ mẫu nghi ngờ Quý phi hạ cổ trẫm sao? Cứ dùng lý do này trả lời bà ấy.”

“Vâng.”

Thật ra trong lòng Trưởng công chúa Hoa An vẫn còn rất nhiều thắc mắc, nhưng nàng biết tính cách của cháu trai mình nên không dám hỏi thêm, đành thành thật đứng dậy, cung kính tiễn hắn đi.

Lúc Lạc Thanh Hàn sắp đi tới cửa, Trưởng công chúa Hoa An vẫn không nhịn được gọi hắn lại.

“Bệ hạ, Quý phi thật sự là Tiêu trắc phi sao?”

Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay đầu nhìn nàng, hỏi “Quan trọng không?”

Trưởng công chúa Hoa An “Đương nhiên quan trọng, ban đầu Tiêu trắc phi đột nhiên biến mất, có người đã thầm đoán liệu nàng có liên quan gì đến cái chết của Tiên đế không. Nếu Quý phi thật sự là Tiêu trắc phi, vậy cái chết của Tiên đế có phải còn ẩn tình?”

Lạc Thanh Hàn “Sau khi phụ hoàng băng hà, các thái y đã cẩn thận kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì. Phụ hoàng chết vì bệnh, không liên quan đến người khác.”

Trưởng công chúa Hoa An “Nếu không liên quan, tại sao Tiêu trắc phi đột nhiên bỏ đi? Bỏ đi thì thôi, sao lại quay về? Còn dùng thân phận mới? Rốt cuộc nàng đang che giấu điều gì?”

Lạc Thanh Hàn “Chuyện không liên quan đến người thì bớt hỏi.”

Trưởng công chúa Hoa An “Được, bệ hạ không muốn nói thì bỏ đi, nhưng có một chuyện, ta muốn bệ hạ cho ta câu trả lời chính xác.”

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng “Nói đi.”

Trưởng công chúa Hoa An chăm chăm nhìn hắn “Nếu …… ý ta là nếu cái chết của Tiên đế thật sự có liên quan đến Quý phi, người có giết nàng báo thù cho Tiên đế không?”

Lạc Thanh Hàn “……”

Trưởng công chúa Hoa An “Tại sao bệ hạ không nói gì? Lẽ nào bệ hạ còn định thả nàng đi sao? Nàng là kẻ thù giết cha của người!”

Vì quá kích động nên hàm răng nàng khẽ run lên, có hơi lạc giọng.

Lạc Thanh Hàn “Đây chỉ là suy đoán của người mà thôi.”

Trưởng công chúa Hoa An “Nhưng lỡ như là sự thật thì sao?”

Lạc Thanh Hàn “Sự thật không phải chỉ dựa vào lời người nói là xác định được, phải dựa vào chứng cứ xác thực.”

Trưởng công chúa Hoa An “Nếu sau này tìm được bằng chứng chứng minh nàng ……”

Lạc Thanh Hàn ngắt lời nàng “Cô mẫu, thay vì ngồi đây suy nghĩ lung tung, chi bằng quay về nghĩ thử xem nên giải quyết chuyện con trai người và Lục Tâm Dao thế nào đi?”

Trưởng công chúa Hoa An sửng sốt.

Phải mất một lúc nàng mới tỉnh táo lại, khó tin mở to mắt.

“Làm sao bệ hạ biết chuyện nhà ta?”

Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Thành Thịnh Kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trẫm cũng biết rất nhiều chuyện.”

Nói xong, hắn mở cửa bước ra khỏi phòng riêng.

Triệu Hiền theo sát.

Trưởng công chúa Hoa An sững sờ, trong đầu toàn lời cuối cùng của Hoàng đế.

Nếu Hoàng đế biết chuyện xảy ra ở nhà nàng, hẳn phải biết chuyện Cam Phúc lén đến gặp nàng.

Nếu hôm nay nàng không chủ động kể hết mọi chuyện, có phải Hoàng đế sẽ thầm quy tội biết mà không báo lên người nàng không?

Nói cách khác, nếu nàng không thỏa thuận với hắn mà trực tiếp đồng ý hợp tác Lao phi, như vậy rất có thể lúc nàng đi bước đầu tiên đã bị tai mắt của Hoàng đế để ý rồi.

Không thể nghĩ tiếp, càng nghĩ càng sợ.

Trước đây, Trưởng công chúa Hoa An chỉ nghĩ cháu trai mình trẻ tuổi tài năng.

Bây giờ xem ra hắn đâu chỉ trẻ tuổi tài năng? Mà là đa mưu túc trí.

Lạc Thanh Hàn rời khỏi quán trà, đến Tô Hương Đường bên cạnh mua hai hộp bánh ngọt.

Hắn cầm hộp bánh ngọt rồi lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi đi một vòng trong thành, xác định không có ai đi theo mới quay về cung.

Trưởng công chúa Hoa An vừa về phủ Công chúa thì biết Cam Phúc lại đến.

Hôm nay Cam Phúc lại thay quần áo, trông như một thương nhân.

Hắn hành lễ với Trưởng công chúa Hoa An, cung kính nói.

“Thái hoàng thái hậu sai nô tài đến hỏi, phía Lao phi thế nào?”

Trưởng công chúa Hoa An nói “Lao phi nói mình phát hiện bí mật của Quý phi, muốn dùng nó để hợp tác với Thái hoàng thái hậu.”

Hai mắt Cam Phúc sáng lên “Bí mật gì?”

Trưởng công chúa Hoa An nói nhỏ vài câu.

Cam Phúc nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi.

Hắn không khỏi hỏi lại “Chuyện này thật sao?”

Trưởng công chúa Hoa An ẩn ý nói “Không biết thật hay giả, tóm lại Lao phi đã nói như vậy.”

Cam Phúc rời khỏi phủ Công chúa, nhanh chóng trở về thái miếu.

Thái hoàng thái hậu nghe Cam Phúc bẩm báo, ngạc nhiên hỏi.

“Lao phi nói Quý phi hạ cổ Hoàng đế? Nàng có bằng chứng không?”

Cam Phúc “Trưởng công chúa điện hạ nói Lao phi không có chứng cứ, nhưng Lao phi có cách vạch trần Quý phi, nàng ở hậu cung không được sủng ái, rất khó tạo nên sóng gió gì lớn, nên nàng muốn cầu xin Thái hoàng thái hậu giúp đỡ.”

Nghe có vẻ hợp lý, không có vấn đề gì.

Thái hoàng thái hậu vốn nghi ngờ Quý phi hạ cổ Hoàng đế, hiện giờ chuyện này đã khẳng định nghi ngờ của bà.

Nhưng bà không kiềm được hỏi lại Cam Phúc.

“Ngươi thấy chuyện hạ cổ này là thật sao?”

Cam Phúc cung kính nói “Nô tài cho rằng, nếu Lao phi đã nói có cách vạch trần Quý phi, hay là cứ làm theo cách của nàng thử xem.”

Thái hoàng thái hậu khẽ gật đầu, đồng ý với ý kiến này.

Dù đúng hay sai, thử trước rồi hẵng nói, nếu đúng thì tốt, nếu sai cũng không thiệt hại gì.

Bà ra lệnh cho Cam Phúc.

“Ngày mai ngươi đến phủ Công chúa một chuyến, bảo Hoa An đồng ý yêu cầu hợp tác của Lao phi.”

“Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui