Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Để có được lụa Tinh Vân, gần đây rất nhiều phi tần đã đến cung Vân Tụ.

Trong số đó, người cần mẫn nhất chính là Lý phi.

Lần nào các nàng cũng đầy tiền đến, tay không về.

Dần dần, vài phi tần thiếu tiền không dám tới nữa.

Chỉ có Lý phi vẫn đến mỗi ngày, không bao giờ vắng mặt.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lý phi vừa ăn sáng xong liền chạy tới chỗ Quý phi chơi bài.

Ngồi cùng bàn còn có Mẫn tiệp dư và Nghiêm tài nhân.

Tâm tư hai người khá kín đáo, đắn đo từng câu chữ, chơi bài cẩn thận.

So sánh ra thì Quý phi và Lý phi tùy ý hơn nhiều.

Hai người đều là những tay lão luyện trên sòng, chơi bài rất thành thạo.

Thực tế, kỹ năng đánh bài của Lý phi hiện giờ đã rất tốt, nhưng vận may của nàng quá kém, dù Lý phi có cố gắng nâng cao kỹ năng chơi bài thế nào thì cũng khó mà đánh bại được Quý phi.

Nhưng nàng rất muốn có được lụa Tinh Vân, cho nên nàng luôn cố ăn bài của Quý phi.

Cuối cùng, không có ngoại lệ, Lý phi thất bại thảm hại.

Số tiền trước mặt Lý phi giảm dần với tốc độ sét đánh.

Ngược lại, số tiền trong tay của Tiêu Hề Hề tăng lên nhanh chóng.

Lúc này Bảo Cầm bưng trà sữa nóng mới pha bước vào.

Nàng rót trà sữa nóng cho bốn người.

Lý phi rất thích đồ ăn trong cung Vân Tụ, đặc biệt là trà sữa này, vừa thơm vừa ngọt, uống xong khiến nàng thấy vui vẻ!

Điểm hại duy nhất là uống quá nhiều sẽ tăng cân.

Nhưng Lý phi không quan tâm chuyện này.

Nàng thua tiền, đang không vui nên cần trà sữa giải tỏa tâm trạng.

Nàng giơ bàn tay đầy đặn ra, cầm cốc lên uống một hơi.

Tiêu Hề Hề chậm rãi nói.

“Nhìn Lý phi, bổn cung chợt phát hiện ra một đạo lý.”

Lý phi theo bản năng cảm giác được lời tiếp theo không hay ho gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

“Đạo lý gì?”. truyện tiên hiệp hay

Tiêu Hề Hề “Người không thể mập quá, nếu không sau này ra ngoài xin ăn, không ai tin cô là ăn xin.”

Lý phi “……”

Ta nghi ngờ ngươi đang mắng ta.

Lý phi nghiến răng nói “Thần thiếp là phi tần của Hoàng thượng, sao có thể ra ngoài xin ăn?”

Tiêu Hề Hề “Cô sắp thua hết tiền rồi, không có tiền chẳng phải cần ra ngoài xin ăn sao.”

Lý phi “……”

Suýt thì tức chết.

Cuối cùng nàng cũng nhận ra, Quý phi trước mặt không chỉ có vẻ ngoài giống Tiêu trắc phi, mà tính cách cũng tương tự, cả lời nói cũng khiến người ta bực mình không kém!

Bảo Cầm ân cần hỏi “Lý phi nương nương có muốn uống thêm cốc nữa không?”

Lý phi tức giận hét lên một chữ.

“Muốn!”

Nàng biến tức giận thành cảm giác thèm ăn, nốc một cốc trà sữa lớn khác.

Nàng không còn tiền nhưng ít nhất nàng vẫn còn thịt.

Thấy trời đã muộn, Lý phi, Mẫn tiệp dư và Nghiêm tài nhân đứng dậy cáo từ.

Tiêu Hề Hề hỏi Lý phi buổi chiều có tới không?

Lý phi bực bội nói “Chiều nay thần thiếp phải viết bản thảo, đợi thần thiếp kiếm được tiền sẽ đến tìm người chơi bài.”

Tiêu Hề Hề vung nắm đấm “Cố lên đại đại!”

Lý phi “Đại đại là gì?”

Tiêu Hề Hề “Là biệt hiệu của tác giả.”

Lý phi nghe xong có hơi ngại, ho nhẹ một tiếng, nói “Thần thiếp cáo từ.”

Sau khi ra khỏi cung Vân Tụ, Mẫn tiệp dư tò mò hỏi.

“Lý phi tỷ tỷ phải viết bản thảo gì? Tỷ viết gì để kiếm tiền à?”

Nghiêm tài nhân cũng tò mò chuyện này, nhìn Lý phi không chớp mắt.

Lý phi thản nhiên liếc nhìn bọn họ.

“Hai ngươi quản mình cho tốt là được, bớt hỏi chuyện của bổn cung.”

Mẫn tiệp dư dù bị mắng cũng không giận, vẫn cười nhẹ nói “Thần thiếp lắm lời rồi.”

Nghiêm tài nhân mím môi dưới, hậm hực không nói gì, đồng thời có hơi không hài lòng với tính khí kiêu ngạo của Lý phi.

Nhưng trong lòng nàng cũng biết, địa vị của Lý phi cao hơn các nàng, cho nên xem thường các nàng là chuyện bình thường.

Sau này đợi nàng leo lên vị trí phi, đương nhiên cũng dùng thái độ này đối xử với người khác.

……

Hôm nay, Tiêu Hề Hề đến ngự thư phòng ăn trưa với Hoàng đế như thường lệ.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng tới thì lấy ra hai hộp bánh ngọt mua từ Tô Hương Đường.

Hai mắt Tiêu Hề Hề lập tức sáng lên khi thấy đồ ngon.

Nàng mở hộp ra, phát hiện trong đó có món bánh đậu xanh nàng thích, còn có kẹo đậu phộng xốp và bánh nướng.

Bánh nướng này thực chất cũng giống bánh nướng mà Tiêu Hề Hề ăn trong xã hội hiện đại, một miếng nhỏ được nướng cho đến khi thơm và giòn, sau đó rắc ít muối lên trên.

Vì trong nguyên liệu làm bánh có đường nên khi ăn có cảm giác trong mặn có ngọt, rất ngon miệng.

Tiêu Hề Hề ăn một lần vài cái bánh.

Nàng vừa ăn vừa nói “Làm người ấy mà, nên giống cái bánh nướng này, vừa khô vừa giòn, vừa mặn vừa ngọt!”

Lạc Thanh Hàn có thể hiểu vừa khô vừa giòn, nhưng lại không hiểu vừa mặn vừa ngọt.

Hắn khó hiểu tự hỏi.

Tiêu Hề Hề “Ví như lúc lười vận động, ta giống như cá muối, tức là mặn. Vì để được nuôi heo trong cung, ta nũng nịu dễ thương cầu xin chàng đồng ý, tức là ngọt. Hợp lại chính là vừa mặn vừa ngọt!”

Lạc Thanh Hàn “……”

Lạc Thanh Hàn “Nếu vừa mặn vừa ngọt là kiểu như nàng thì ta thà là một người bình thường không mặn không ngọt.”

Tiêu Hề Hề “Chàng nói ai không bình thường?”

Lạc Thanh Hàn “Đây, ăn bánh đậu xanh đi.”

Tiêu Hề Hề do dự nửa giây giữa việc tiếp tục tức giận và ăn bánh.

Sau đó nàng nhanh chóng bắt lấy bánh đậu xanh do Lạc Thanh Hàn đưa, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến khiến hai má nhỏ nhắn phồng lên.

Lạc Thanh Hàn lau ngón tay, lấy trâm vàng hồ điệp trong tay áo, nhẹ nhàng đặt trước mặt Tiêu Hề Hề.

“Đây là đồ của nàng, trả cho nàng.”

Tiêu Hề Hề nhìn trâm vàng ngơ ngác “Của ta à?”

Lạc Thanh Hàn “Lúc còn ở Đông cung, ta tặng cho nàng.”

Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm trâm vàng hồ điệp một lúc lâu, mới mang máng nhớ ra hình như nàng có cây trâm thế này.

Không phải trí nhớ nàng kém mà là do Thái tử lúc đó tặng nàng quá nhiều trang sức, nàng chưa từng để ý đến mấy vật ngoài thân này, cũng không biết mình có bao nhiêu trang sức.

Tiêu Hề Hề nuốt bánh trong miệng, tò mò hỏi “Trâm vàng này sao lại ở chỗ của chàng?”

Lạc Thanh Hàn “Lao phi lấy trộm trâm vàng này trong điện Thanh Ca, muốn dùng trâm này vu khống nàng cấu kết với giặc.”

Tiêu Hề Hề ngừng ăn.

Một khi gánh tội danh cấu kết với giặc thì sẽ bị trảm cả nhà.

Lao phi muốn đẩy cả nhà nàng vào chỗ chết!

Lạc Thanh Hàn “Nàng không cần lo, chuyện này ta đã phái người xử lý, sẽ không để nàng chịu thiệt.”

Tiêu Hề Hề không hỏi cụ thể hắn muốn làm gì, chỉ gật đầu biểu thị đã hiểu.

Ngược lại nàng hỏi.

“Phụ thân của Lao phi là Đại Học Sĩ của viện Hàn Lâm, địa vị không bình thường. Hơn nữa, ông ấy cũng là thầy của chàng, nếu làm lớn chuyện của Lao phi, liệu có ảnh hưởng đến chàng không?”

Lạc Thanh Hàn trả lời một câu không liên quan “Bạch Hạo Thành là một trong những người phản đối cải cách thuế.”

Bạch Hạo Thành là phụ thân của Lao phi.

Tiêu Hề Hề tức thì hiểu được suy nghĩ của hắn.

Bạch Hạo Thành và hắn không cùng quan điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui