Những cô nương xuất thân từ gia đình giàu có cũng chưa chắc biết chữ, càng đừng nói đến những cô nương xuất thân trong gia đình nông dân, đừng nói biết chữ, thậm chí cả tên mình cũng không biết.
Tuy nhiên, chuyện ngoài dự đoán của y là cô nương này gật đầu mạnh.
Nàng biết viết chữ!
Lệ Khinh Ngôn rất ngạc nhiên.
Vân Khả Tâm quay người chạy ra ngoài, chốc sau nàng cầm một bảng đen nhỏ và một viên đá trắng trong tay quay lại.
Bảng đen nhỏ được làm bằng gỗ, sơn màu đen.
Nàng viết ba từ lên bảng đen nhỏ bằng hòn đá trắng —
Vân Khả Tâm.
Chữ còn là kiểu chữ khải nét nhỏ.
Chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết nàng từng luyện chữ.
Lúc này, Lệ Khinh Ngôn thấy hứng thú.
“Cô tên Vân Khả Tâm?”
Vân Khả Tâm gật đầu.
Lệ Khinh Ngôn “Cô học viết chữ từ ai?”
Vân Khả Tâm viết thêm hai chữ: Cha ta.
Nàng dừng lại, giải thích thêm: Cha ta từng là trợ tá.
Người có thể trở thành trợ tá ít nhất phải là cử nhân, học vấn phải rất tốt.
Lệ Khinh Ngôn nhớ từ khi y tỉnh dậy, gặp qua rất nhiều người nhưng trong đó không có phụ thân của Vân Khả Tâm.
Y ngập ngừng hỏi “Lệnh tôn ở đâu? Ta có thể gặp ông ấy được không?”
Ánh mắt Vân Khả Tâm tối đi, lộ nét buồn bã. Đam Mỹ Hiện Đại
Nàng viết lên bảng: Năm ngoái cha ta bệnh nặng qua đời, trong nhà chỉ còn hai mẹ con.
Lệ Khinh Ngôn “Xin lỗi.”
Vân Khả Tâm lắc đầu, biểu thị không sao.
Nàng dùng giẻ lau sạch chữ viết trên bảng rồi viết lại: Huynh là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?
Lệ Khinh Ngôn nhớ lại những gì xảy ra trước khi hôn mê —
Sáu người bọn họ bị hơn hai mươi tên thổ phỉ tấn công.
Trong ánh đao bóng kiếm, tùy tùng anh dũng chiến đấu, lần lượt ngã xuống.
Thư đồng quất roi ngựa, buộc xe ngựa chạy nhanh, rồi dùng cơ thể bằng xương thịt của mình lao về phía trước, cố ngăn chặn truy đuổi của thổ phỉ.
Nhưng chốc sau.
Thư đồng nhỏ tuổi luôn thích khoe với người khác lão gia nhà mình là Trạng Nguyên đã không còn.
Bốn tùy tùng cũng không còn.
Cảnh tượng cuối cùng bọn họ để lại trong trí nhớ của Lệ Khinh Ngôn là một vũng máu lớn và những tiếng hét xé lòng.
“Đại nhân đi mau!”
Vân Khả Tâm thấy mắt của lang quân tuấn tú trước mặt đột nhiên đỏ lên.
Nàng tức thì hoảng sợ.
Nàng nghĩ mình nói sai lời, nên nhanh chóng viết lên bảng: Xin lỗi!
Lệ Khinh Ngôn hít một hơi thật sâu, cố nén những giọt nước mắt.
Y nhẹ giọng nói “Không cần xin lỗi, không liên quan đến cô, chỉ do ta nhớ lại vài chuyện, trong lòng hơi buồn.”
Y đang ngồi trong xe ngựa, rơi xuống sông từ độ cao như vậy thì khó thoát được cái chết, nhưng thần kỳ là y vẫn còn sống, chỉ có một vết thương sâu do cửa sổ xe bị vỡ rạch trúng trên vai phải.
Nghĩ đến đây, y chợt nhớ đến bùa hộ thân và bùa may mắn của mình.
Y giơ tay trái s.ờ soạng khắp người nhưng không tìm thấy gì.
Tức thì tim y lạnh dần.
Bùa hộ thân mất cũng không sao, nếu mất bùa may mắn, y sẽ lại gặp xui xẻo.
Vừa nghĩ tới cảnh mình sắp quay lại những ngày tháng xui xẻo, y thấy trước mắt tối sầm lại.
Vân Khả Tâm thấy sắc mặt y khác thường, viết nhanh lên bảng: Huynh sao vậy?
Lệ Khinh Ngôn “Trên người ta có một cái túi nhỏ, bây giờ không thấy nữa, cô có thấy không?”
Vân Khả Tâm lập tức gật đầu.
Nàng viết lên bảng: Túi đó bẩn quá, ta giặt giúp huynh rồi.
Lệ Khinh Ngôn hỏi “Thế đồ trong túi đâu?”
Vân Khả Tâm viết: Đang phơi bên ngoài, chắc giờ khô rồi, ta đi lấy cho huynh.
Nàng đặt bảng đen xuống, chạy nhanh ra ngoài.
Chốc sau nàng cầm túi nhỏ xanh đậm trên tay chạy về.
Ngoài ra còn có một xấp ngân phiếu, một ít bạc vụn, một ấn tín tượng trưng cho thân phận của y, một bùa hộ thân và một bùa may mắn.
Lệ Khinh Ngôn cầm bùa may mắn lên nhìn, tấm bùa bị dính nước, màu có hơi nhạt đi, nhưng chữ chu sa trên mặt vẫn còn, chắc vẫn còn dùng được.
Còn bùa hộ thân đã chuyển sang màu đen, rõ ràng không dùng được nữa.
Lệ Khinh Ngôn thấy nhẹ nhõm.
Y nhét đồ vào túi, suy nghĩ một lúc rồi lấy ra hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng đặt trước mặt Vân Khả Tâm.
“Đa tạ cô đã cứu ta, hiện giờ ta không có gì báo đáp cô, cô cầm hai tờ ngân phiếu này trước, xem như là ta đền ơn cho cô.”
Vân Khả Tâm vội xua tay, biểu thị không cần.
Lệ Khinh Ngôn thấy vậy, dứt khoát đặt hai tờ ngân phiếu lên bàn.
“Cô không cần ngại, cô cứu ta một mạng, đây là báo đáp cô nên nhận được, nếu cô không nhận, ta sẽ thấy bất an, ta cảm thấy mình nợ cô, trong lòng sẽ rất khó chịu.”
Y nói chậm rãi nhẹ nhàng, cộng với vẻ ngoài xanh xao yếu ớt lúc này, người khác khó mà cứng lòng từ chối.
Vân Khả Tâm từ chối không được, chỉ đành mím môi, im lặng nhận hai tờ ngân phiếu.
Lệ Khinh Ngôn đột nhiên hỏi “Cô biết dùng ngân phiếu không?”
Vân Khả Tâm lắc đầu.
Từ nhỏ nàng chưa từng rời thôn, nàng không biết tiền trang trông như thế nào, càng không biết làm sao đổi ngân phiếu thành tiền mặt.
Trước đây, nàng còn chưa từng nhìn thấy ngân phiếu, hôm nay là lần đầu tiên nàng thấy.
Lệ Khinh Ngôn bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho nàng cách đổi ngân phiếu thành tiền mặt, đồng thời giải thích nàng biết tiền trang bên ngoài là gì.
Trước đây, Vân Khả Tâm từng nghe cha nàng nói về thế giới bên ngoài, nhưng kể từ khi cha nàng qua đời, không còn ai nói với nàng những chuyện này nữa.
Lúc này, cuối cùng nàng cũng được nghe tiếp chuyện về thế giới bên ngoài, nàng nghe rất chăm chú.
Đối với nàng, mọi thứ bên ngoài đều tràn đầy tươi mới.
Lệ Khinh Ngôn thấy nàng nghe chăm chú, nói tiền trang xong lại nói sang chuyện khác.
Y là người học rộng hiểu nhiều, kiến thức còn nhiều hơn cả cha nàng, chuyện mà y kể còn hài hước hơn, thỉnh thoảng xen kẽ vài điển tích hài hước khiến Vân Khả Tâm cong mắt cười cười.
Lệ Khinh Ngôn nói không ngừng, cho đến khi mẹ của Vân Khả Tâm, Chu thị bước vào.
Chu thị là một người phụ nữ khoảng ba mươi, khuôn mặt có phần giống Vân Khả Tâm, đồng thời cũng là một mỹ nhân hiếm có.
Bà đặt bát canh gà nóng hổi trước mặt Lệ Khinh Ngôn, nhẹ giọng nói.
“Canh gà này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu, mau ăn lúc còn nóng, bây giờ cậu rất yếu, cần bồi bổ nhiều hơn.”
Lệ Khinh Ngôn cảm ơn, bưng bát lên, chậm rãi ăn canh.
Chu thị đánh giá y từ trên xuống dưới, càng nhìn càng hài lòng.
Theo lý mà nói, trong nhà Vân Khả Tâm chỉ có hai mẹ con, không tiện giữ một nam nhân bên ngoài như Lệ Khinh Ngôn.
Nhưng kỳ lạ là Chu thị hoàn toàn không để ý chuyện này, thậm chí còn rất nhiệt tình với y.
Không chỉ Chu thị mà những người khác trong thôn cũng như vậy.
Bọn họ cảm thấy nhà Vân Khả Tâm giữ một nam nhân bên ngoài như Lệ Khinh Ngôn hoàn toàn không có vấn đề gì, mọi người hoan nghênh sự xuất hiện của y, đặc biệt sau khi biết y là một người đọc sách, bọn họ càng nhiệt tình với y hơn.