Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Cỗ xe này quá bắt mắt, rất dễ thu hút chú ý của người khác.

Uất Cửu sớm đã có chuẩn bị.

Gã đã chuẩn bị trước một cỗ xe ngựa bình thường.

Sau khi đến nơi đỗ xe, Uất Cửu cõng Tiêu Hề Hề bất động lên vai, nhảy xuống xe, sau đó ngồi vào cỗ xe ngựa nhỏ bình thường.

Bên trong xe có một túi nhỏ, trong túi có hai bộ quần áo bình thường.

Uất Cửu lấy quần áo nam ra mặc vào người.

Gã nhân cơ hội này rửa sạch lớp dịch dung trên mặt, đổi thành một khuôn mặt tuấn tú không thể phân biệt nam nữ.

Dường như thấy vẫn còn quá bắt mắt, gã như đang làm ảo thuật lấy một hộp nhỏ trong xe, trong hộp có thuốc mỡ màu đen.

Gã bôi lên mặt, trong chốc lát, da của gã trở nên vàng vọt.

Dù các đường nét trên mặt vẫn rất sắc nét nhưng nhan sắc đã giảm vài bậc, trông ảm đạm hơn trước rất nhiều.

Uất Cửu nhìn Tiêu Hề Hề bất động, nhìn trái rồi nhìn phải.

“Ta muốn đưa người đến một nơi thật xa, để tránh thu hút chú ý của quan phủ, chúng ta phải giả làm một đôi phu thê, nhưng trông người bây giờ không giống một phụ nữ bình thường chút nào, vẫn nên để ta thay quần áo cho người vậy.”

Tiêu Hề Hề muốn từ chối.

Nhưng nàng không thể cử động, chỉ có thể bất lực nhìn Uất Cửu đưa tay nắm thắt lưng của nàng.

Từng lớp y phục của nàng bị cởi ra.

Cuối cùng chỉ còn lại một lớp áo trong màu nhạt.

Uất Cửu nắm thắt lưng mỏng của y phục, cố ý xấu xa nói.

“Chậc chậc, không ngờ đường đường là Quý phi nương nương, bây giờ bị ta nhìn sạch cơ thể.”

Gã tưởng Tiêu Hề Hề sẽ tức giận xấu hổ.

Nhưng nàng chỉ lạnh lùng nhìn gã, trong mắt không có gì ngoài khinh thường.

Cái nhìn đó dường như đang thầm chế nhạo —

Một nam nhân lại dùng cách hạ lưu này làm nhục nàng?

Uất Cửu đột nhiên thấy không còn gì vui.

Gã buông lỏng thắt lưng “Bỏ đi, không chơi nữa.”

Gã cầm váy vải thô thô bên cạnh, khoác đại lên người Tiêu Hề Hề, đồng thời thô bạo lau vết máu trên khóe miệng nàng, bôi một lớp thuốc đen lên mặt nàng, để mặt nàng cũng trông xỉn màu.

Ánh mắt Tiêu Hề Hề không đổi, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng nàng cũng nhìn ra, tên này vô cùng xấu tính, nàng càng chống cự thì gã càng làm tới, nếu nàng phớt lờ gã, gã sẽ dừng lại.

Uất Cửu tự mình đánh xe, tiếp tục lên đường.

Tiêu Hề Hề vẫn không thể cử động, ngồi im lặng trong xe ngựa, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá hình người không có cảm xúc.

Đám sát thủ tấn công Ngọc Lân vệ trước đó đã phân tán, không ai biết bọn chúng đi đâu.

Lúc này xung quanh không có ai.

Cỗ xe ngựa lắc lư tiến về phía trước trên con đường núi vắng lặng.

Bánh xe phát ra âm thanh lộc cộc khi chạy trên mặt đất không bằng phẳng.

Tiêu Hề Hề nghĩ Uất Cửu sẽ tiếp tục đi đường núi để tránh bị quan binh truy đuổi.

Tuy nhiên, nàng đã đánh giá thấp độ bạo gan của Uất Cửu.

Gã nhanh chóng đánh xe ra khỏi đường núi, tiến vào đường lớn bằng phẳng rộng rãi.

Đường lớn được chia làm hai, dân chúng đi bên phải, nhưng phải nộp lộ phí.

Đường bên trái chỉ dành cho quan viên và hoàng gia sử dụng.

Đường bên trái vắng tanh, hầu như không có người qua lại, nhưng bên phải đông đúc hơn nhiều, thường xuyên có dân chúng đẩy xe bò hoặc xe lừa, thỉnh thoảng còn thấy thương đội kéo một lượng lớn hàng hóa.

Uất Cửu đánh xe ngựa hòa vào dòng người, nghênh ngang đi trên đường lớn.

Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của gã, có vẻ như gã không hề sợ bị phát hiện.

Uất Cửu hoàn toàn trái ngược với tính cách mà gã thể hiện khi đóng giả Mẫn tiệp dư.

Mẫn tiệp dư là người thông minh biết điều, trầm tính è dặt.

Sau khi xé bỏ lớp ngụy trang của Mẫn tiệp dư, tính cách thực sự của Uất Cửu giống như tên thần kinh thích diễn sâu.

Gã vung roi ngựa trong tay, tư thế ngồi lười biếng, khóe miệng như luôn nở nụ cười.

Tiêu Hề Hề: Càng nhìn càng thấy đầu óc có vấn đề.

Uất Cửu đột nhiên quay đầu nhìn nàng, cười hỏi “Có phải trong lòng đang mắng ta không?”

Gã biết Tiêu Hề Hề không nói được, nên không mong đợi nàng sẽ trả lời.

Gã tự nói một mình.

“Người có biết vì sao ta cải trang thành nữ lẻn vào cung không? Thật ra ta vốn nhắm vào Hoàng thượng.”

Ánh mắt Tiêu Hề Hề trở nên vi diệu.

Uất Cửu tình cờ quay đầu lại, thấy ánh mắt của nàng, lập tức đoán được nàng đang nghĩ gì.

Gã tặc lưỡi, nói với vẻ ghê tởm.

“Người đang nghĩ gì vậy? Ta không có ý định quyến rũ hắn, ta không có hứng thú với nam nhân cứng ngắc. Ta chỉ muốn lợi dụng lúc hắn sơ hở, hạ cổ trùng vào người hắn. Như vậy ta có thể dùng cổ khống chế hắn.”

Tiêu Hề Hề thấy kế hoạch của gã rất ít cơ hội thành công.

Lạc Thanh Hàn cực kỳ cảnh giác, hắn sẽ không cho phép người khác tùy ý tiếp cận mình, kể cả phi tần trong hậu cung.

Uất Cửu nhấc chân phải lên, đặt tay phải lên đầu gối, lắc lắc cây roi trong tay, lười biếng nói.

“Ta không ngờ, Hoàng đế lại không có hứng thú với nữ nhân trong hậu cung, nếu không phải mỗi ngày hắn đều ngủ ở chỗ của người, ta còn tưởng phương diện kia của hắn có vấn đề.”

Ánh mắt Tiêu Hề Hề lại trở nên kỳ lạ.

Uất Cửu tuyệt đối không ngờ, dù mỗi tối Hoàng đế ngủ ở chỗ nàng thì hai người cũng chỉ đắp chăn ngủ, thỉnh thoảng làm chút chuyện hơi quá, nhưng cũng không làm hết.

Đến nay thì vị Hoàng đế đáng yêu của chúng ta vẫn còn là xử nam.

Tiêu Hề Hề nghĩ tới chuyện này không khỏi bật cười.

Nét mặt nàng không đổi, nhưng đôi mắt nàng bất giác cong lên.

Uất Cửu thấy ánh mắt của nàng, cười giễu nói.

“Xem ta người rất đắc ý, cũng đúng, có một vị Hoàng đế vì mình giữ thân như ngọc, quả thật rất đáng kiêu ngạo.”

Tiêu Hề Hề biết gã hiểu lầm nàng.

Nhưng nàng không thể lên tiếng giải thích.

Uất Cửu tiếp tục lải nhải.

“Thật ra ta từng nghĩ đến việc khống chế người bên cạnh Hoàng thượng để tiếp cận hắn, nhưng ta suy nghĩ một hồi thì từ bỏ. Làm như vậy rất dễ bại lộ thân phận. Dù sao Hoàng đế bệ hạ của người quá mưu mô. Một khi người bên cạnh hắn có hành động khác thường, hắn sẽ sớm phát hiện. Thế nên ta chuyển sang tiếp cận người, hi vọng tìm được cơ hội khống chế người, sau đó dùng người khống chế Hoàng thượng. Tuy nhiên, kế hoạch này cũng thất bại.”

Nói xong, gã không khỏi quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề, trong mắt đầy oán hận.

“Ta cố gắng thể hiện mình trước mặt người. Thậm chí còn liều mình diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân. Mỗi ngày ta đến thỉnh an người đúng giờ, dù mưa hay nắng cũng không vắng mặt. Nhớ năm đó ta học chế độc luyện cổ cũng không tích cực như vậy! Nhưng người vẫn bất động! Đúng là một nữ nhân lòng dạ sắt đá, người không có tim!”

Gã trông như lốp dự phòng đáng thương bị từ chối sau khi theo đuổi nữ thần.

Sắc mặt Tiêu Hề Hề lạnh lùng.

Đừng yêu ta, không có kết quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui