Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Lúc nằm trên giường, Tiêu Hề Hề đã có hơi mệt.

Nhưng nàng vẫn phấn chấn tinh thần nói Lạc Thanh Hàn biết chuyện của Diêu tiệp dư.

Lạc Thanh Hàn nghe xong, cũng không phản ứng gì nhiều.

Hắn ôm Hề Hề, nói nhỏ vào tai nàng.

“Ta sẽ sắp xếp, ngủ đi.”

“Ừm.”

Tiêu Hề Hề rúc vào lòng hắn, an tâm nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

Hôm sau, Lạc Thanh Hàn dậy trước bình minh như thường lệ.

Hắn sợ làm ồn đến Hề Hề nên lúc ngồi dậy rất thận trọng.

Từ lúc ngồi dậy cho đến mang giày, hắn không gây ra tiếng động nào.

Bảo Cầm và Thường công công đang đợi ngoài cửa cũng không biết Hoàng đế đã dậy.

Mãi đến khi Lạc Thanh Hàn mở cửa bước ra ngoài, bọn họ mới nhận ra Hoàng đế đã dậy, ai nấy giật hết cả mình.

Bọn họ cuống quít hành lễ.

Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Thanh Hàn đã làm động tác ra hiệu im lặng.

Mọi người ngoan ngoãn im lặng.

Lạc Thanh Hàn chỉ căn phòng nhỏ bên cạnh.

Mọi người theo hắn đến vào căn phòng nhỏ.

Lạc Thanh Hàn hạ giọng nói “Quý phi còn đang ngủ, đừng quấy rầy nàng, ở đây tắm rửa thay y phục là được.”

Thường công công và Bảo Cầm nhìn nhau.

Trước giờ chỉ có phi tần sợ quấy rầy Hoàng đế nghỉ ngơi, không có Hoàng đế nào sợ quấy rầy phi tần nghỉ ngơi nên chủ động tránh đi.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử!

Tuy đầy kinh ngạc, nhưng bọn họ thân là nô tài, không dám hỏi gì, cũng không dám nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

Mọi người im lặng hầu hạ Hoàng đế tắm rửa thay y phục.

Ngự thiện phòng đưa bữa sáng đến.

Lạc Thanh Hàn ăn rất nhanh, rồi ngồi long xa đến điện Nghị Sự.

Sau khi Hoàng đế rời đi, Chiết Chi và Tế Vũ lập tức vây quanh Bảo Cầm, nhỏ giọng thảo luận.

Tính cách của Tế Vũ khá hoạt bát, nàng lên tiếng trước, giọng điệu đầy cảm thán.

“Nghe nói bệ hạ vì không muốn quấy rầy Quý phi nương nương nghỉ ngơi, nên cố ý đến phòng bên cạnh tắm rửa thay y phục, suốt quá trình không dám phát ra tiếng động, bệ hạ quá sủng ái Quý phi nương nương rồi chăng?!”

Chiết Chi đồng ý “Muội chưa từng thấy phi tần nào được sủng ái như Quý phi nương nương.”

Bảo Cầm cảm thấy rất tự hào, con gái ngốc nghếch nhà mình tuy lười biếng còn ham ăn nhưng Hoàng đế bệ hạ lại thích điểm này của nàng, hậu cung ba ngàn cộng lại cũng không bằng sủng ái của một mình nàng.

Bảo Cầm bày ra dáng vẻ đại cung nữ, nghiêm túc nói.

“Đây không phải sủng ái.”

Tế Vũ và Chiết Chi khó hiểu, nếu đây không phải sủng ái, chẳng phải mấy phi tần còn không gặp được Hoàng đế sẽ khóc ngất luôn sao?!

Bảo Cầm nghiêm túc nói “Đây gọi là tình yêu!”

Tế Vũ và Chiết Chi chợt hiểu, đồng loạt cảm thán.

“Một tình yêu đẹp!”

Lúc Tiêu Hề Hề thức dậy, trời đã gần trưa.

Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ làm nàng ngẩn ngơ giây lát.

Nàng dụi mắt quay đầu nhìn sang, bên cạnh trống trải, không thấy bóng dáng Hoàng đế.

Chiết Chi dẫn hai tiểu cung nữ vào hầu hạ Quý phi tắm rửa thay y phục.

Tiêu Hề Hề vừa ngáp vừa hỏi.

“Bệ hạ thượng triều rồi sao?”

Chiết Chi thành thật trả lời “Dạ phải.”

Tiêu Hề Hề “Chàng đi lúc nào? Sao không gọi ta dậy?”

Chiết Chi mím môi cười “Bệ hạ xót người, muốn để người ngủ thêm một lát, nên không cho ai gọi người dậy.”

Ăn sáng xong, Phương Vô Tửu tới bắt mạch cho Quý phi.

Quý phi vẫn chưa đến, Bảo Cầm bảo Phương thái y chờ một lát, đích thân mang trà bánh đến.

Phương Vô Tửu nhìn qua, nhận ra đó là trà hoa cúc cẩu kỷ mình thường uống, mỉm cười hài lòng.

“Đa tạ.”

Sau đó Bảo Cầm bưng một dĩa bánh củ mài hoa quế đến “Bánh củ mài này có tác dụng bổ sung khí huyết, bồi bổ cơ thể, nô tỳ còn đặc biệt thêm một ít đường hoa quế để tăng vị và mùi thơm, mời Phương thái y dùng thử.”

Ngày thường Phương Vô Tửu rất thích ăn củ mài, y cầm đũa lên ăn thử một miếng, quả nhiên ngọt giòn thơm ngon.

Bảo Cầm “Ngài thấy thế nào?”

Phương Vô Tửu đặt đũa xuống, nhấp một ngụm trà hoa cúc cẩu kỷ, rồi chậm rãi nói.

“Tay nghề của Bảo Cầm cô nương rất giỏi, bánh củ mài này ngon hơn bánh ta mua bên ngoài nhiều, thường nói thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, nếu ta đã ăn bánh củ mài của cô, cô có chuyện gì cần đến ta thì cứ việc nói thẳng.”

Bảo Cầm thích nói chuyện với người thông minh ……

Nàng còn chưa mở miệng thì đối phương đã biết nàng muốn nói gì.

Thật ra trong lòng Bảo Cầm có một lo lắng, nhưng ngày thường không dám nói, sợ ảnh hưởng xấu đến Quý phi.

Cho đến lần Quý phi bị bắt cóc này, lúc về còn trông yếu hơn ngày thường.

Nỗi lo của Bảo Cầm càng nhiều hơn.

Nàng muốn một câu trả lời chắc chắn.

Phương thái y thường xuyên bắt mạch cho Quý phi, y là người hiểu rõ tình trạng thể chất của Quý phi nhất trong cả Thái y viện, hơn nữa Quý phi cũng khá tin tưởng y, hẳn y là người đáng tin cậy.

Bảo Cầm thấp giọng nói “Quý phi nương nương vào cung đã hơn một năm, đến nay vẫn không có tin tức mang thai, nô tỳ lo không biết thân thể của Quý phi nương nương có phải ……”

Phương thái y cười nói “Thân thể của Quý phi nương nương đúng là có hơi yếu, nhưng cũng không có bệnh gì khác, Bảo Cầm cô nương không cần lo, còn chuyện mang thai, tạm thời không cần nôn nóng, nên tới thì tự nhiên sẽ tới, chuyện này phải xem duyên phận.”

Bảo Cầm “Vậy tại sao hai ngày nay trông tinh thần của Quý phi không tốt lắm?”

Phương thái y “Chắc là do thiếu khí huyết, điều dưỡng tốt là sẽ khỏi.”

Bảo Cầm cười nhẹ nhõm “Có lời này của ngài là nô tỳ yên tâm rồi.”

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp “Nô tỳ làm rất nhiều bánh củ mài, nếu ngài thích thì có thể mang một ít về thưởng thức.”

Phương thái y “Vậy ta sẽ không khách sáo.”

Lúc Tiêu Hề Hề bước vào, nàng tình cờ thấy Bảo Cầm và Phương thái y đang trò chuyện cười đùa, bước chân không khỏi dừng lại.

Ánh mắt nàng đảo quanh hai người.

“Hai người đang nói gì vậy?”

Bảo Cầm lập tức hành lễ với nàng “Nô tỳ đang nói chuyện bánh củ mài hoa quế với Phương thái y.”

Phương thái y “Bánh củ mài do Bảo Cầm nô nương làm rất ngon.”

Tiêu Hề Hề bước tới, Bảo Cầm dìu nàng ngồi xuống.

“Tay nghề của Bảo Cầm trước giờ rất giỏi, nếu huynh thích ăn thì lát nữa có thể mang về ăn.”

Bảo Cầm lập tức nói “Bây giờ nô tỳ đi chuẩn bị bánh củ mài.”

Nàng lui ra ngoài.

Phương thái y lấy gối bắt mạch ra đặt lên bàn.

Tiêu Hề Hề duỗi tay phải đặt lên gối bắt mạch, cười nói.

“Đại sư huynh không còn trẻ nữa, có muốn cân nhắc việc tìm vợ không?”

Phương Vô Tửu bắt cổ tay nàng, nói “Lúc bắt mạch không được nói chuyện.”

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn im lặng.

Bắt mạch xong, nàng lại không kiềm được trêu chọc.

“Tuy huynh lớn hơn Bảo Cầm mấy tuổi, nhưng huynh trông cũng tuấn tú, còn biết khám bệnh, xem như là một bản lĩnh, sau này không lo chết đói, Bảo Cầm chắc là sẽ không ghét bỏ huynh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui