Đối mặt với trêu chọc của nàng, Phương Vô Tửu bình tĩnh đáp.
“Bảo Cầm cô nương quả thật rất tốt, nhưng ta không thích mẫu người như cô nương ấy.”
Tiêu Hề Hề thừa dịp hỏi “Vậy huynh thích kiểu nào? Huynh nói ta biết, sau này ta tìm cho huynh.”
Phương Vô Tửu “Yêu cầu của ta rất đơn giản, trước hết nàng không uống rượu cờ bạc, không được có tật xấu.”
Tiêu Hề Hề gật đầu đồng ý “Đúng là không nên.”
Phương Vô Tửu “Thứ hai, nàng nhất định phải có sức khỏe tốt, ngũ quan đoan chính.”
Tiêu Hề Hề lại gật đầu “Ừm.”
Phương Vô Tửu “Sáng nào nàng cũng phải thức dậy vào giờ mão tập thể dục buổi sáng với ta, buổi trưa ít nhất phải nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau bữa tối còn phải đi dạo với ta một canh giờ.”
Tiêu Hề Hề “Còn nữa không?”
Phương Vô Tửu “Khẩu vị của nàng không thể quá nặng, quá cay quá dầu mỡ đều không được. Ăn quá nhiều những thực phẩm đó không tốt cho sức khỏe. Nói đến đây, ta phải nhắc nhở muội, muội nên ăn ít đồ ăn cay và nhiều dầu mỡ, đặc biệt là bây giờ nội thương của muội vẫn chưa lành, cần chăm sóc bản thân thật tốt, duy trì chế độ ăn uống cân bằng.”
Tiêu Hề Hề không ngờ nói mãi nói mãi lại nói đến bản thân nàng.
Nàng vội nói “Tạm thời gác chuyện của ta sang một bên, tiếp tục nói tiêu chuẩn chọn bạn đời của huynh đi.”
Phương Vô Tửu “Nàng không thể quá tùy hứng, tốt nhất nên an tĩnh ôn hòa, lúc ta đang nghiêm túc làm việc, nàng không được phát ra tiếng quấy rầy ta.”
Tiêu Hề Hề “Vậy thôi?”
Phương Vô Tửu suy nghĩ một chút “Cuối cùng, nàng phải hiền lành bao dung, điểm này rất quan trọng.”
Tiêu Hề Hề gật đầu đã hiểu “Ta đã biết huynh muốn kiểu vợ như thế nào rồi.”
Nàng sai người mang mèo vàng đến.
Nàng đẩy mèo vàng vào lòng Phương Vô Tửu, nghiêm túc giới thiệu.
“Con mèo này tên là Lão Vương. Huynh nhìn nó xem, ngũ quan đoan chính, sức khỏe tốt, không uống rượu cờ bạc, không có tật xấu. Sáng nào cũng dậy đúng giờ mão ăn sáng. Sau khi huynh cho nó ăn, có thể dẫn nó đi tập thể dục buổi sáng. Buổi trưa, nó chắc chắn sẽ nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ. Sau bữa tối, nó thích ra ngoài một lúc, chỉ cần huynh đuổi kịp nó, hoàn toàn có thể cùng nó đi dạo. Còn khẩu vị thì huynh hoàn toàn có thể an tâm, nó không hề ăn cay. Nó thích ăn cá khô nhỏ và thịt gà xắt sợi, mấy món đó không nhiều dầu mỡ. Nó rất ngoan, chỉ cần huynh không chọc nó, bảo đảm nó sẽ an tĩnh ngồi bên cạnh, không làm phiền huynh. Hơn nữa nó rất tốt bụng, không bao giờ bắt chuột, chỉ ăn đồ nấu chín, đáp ứng hoàn hảo tiêu chuẩn chọn bạn đời của huynh!”
Phương Vô Tửu “……”
Y nhìn mèo vàng bụ bẫm nặng trĩu trong tay.
Lão Vương không sợ người lạ, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, nằm trong lòng y nhắm mắt ngủ, cái đuôi dài đung đưa, trông nhàn nhã thoải mái.
Phương Vô Tửu nắm đuôi nó nhấc lên, nhìn mông nhỏ của nó, bình tĩnh nói.
“Đây là mèo đực, giới tính không phù hợp.”
Lão Vương không ngờ tên nam nhân trước mặt ăn mặc chỉnh tề lại là một tên cầm thú, mới gặp lần đầu đã xem bi của nó!
Nó lập tức đứng dậy, giơ móng vuốt cào mặt cầm thú rồi nhảy xuống đất, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Meo meo meo!
Thói đời tồi tệ, lòng người đổi thay.
Cả chú mèo dễ thương cũng không tha, loài người thật vô liêm sỉ!
Tiêu Hề Hề “Lát nữa ta sai người tìm cho huynh mèo cái.”
Phương Vô Tửu “Không cần.”
Tiêu Hề Hề “Chỉ có mèo mới đáp ứng tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của huynh, nếu huynh không cần mèo, e là huynh phải độc thân cả đời!”
Phương Vô Tửu “Không sao.”
Tiêu Hề Hề hỏi sang chuyện của hai sư huynh kia và tiểu sư đệ, muốn biết hiện giờ bọn họ đang ở đâu.
Phương Vô Tửu nói “Ta thuê một tiểu viện ở thành Thịnh Kinh, hiện giờ các đệ ấy đang sống chung với ta.”
Tiêu Hề Hề “Mọi người có đủ tiền không? Nếu không đủ, chỗ ta còn ít tiền.”
Sống ở thành thị lớn không hề dễ dàng, ở nơi tấc đất tấc vàng như thành Thịnh Kinh, dù chỉ thuê một tiểu viện thì giá thuê chắc chắn không hề rẻ, hơn nữa còn phí sinh hoạt hằng ngày, thứ gì cũng cần tiền.
Nhị sư huynh, Tam sư huynh, tiểu sư đệ không có thu nhập, toàn dựa vào tiền lương làm thái y của Đại sư huynh, cuộc sống hẳn là rất khó khăn.
Phương Vô Tửu nói “Ta bảo các đệ ấy ra ngoài tìm việc, các đệ ấy có tay chân, không thể ở nhà ăn không ngồi rồi.”
Tiêu Hề Hề tò mò “Bọn họ tìm được việc làm chưa?”
Phương Vô Tửu “Nhị sư đệ đến Thịnh Kinh Nhật Báo làm hiệu đính và thẩm tra, Tam sư đệ đến tiệm vải làm thợ may, còn tiểu sư đệ thì không có sở trường gì, chỉ có thể biểu diễn đập đá trên ngực ngoài đường.”
Tiêu Hề Hề ngớ người “Tiểu sư đệ còn biết trò đập đá trên ngực?!”
Phương Vô Tửu “Đệ ấy giấu một tấm sắt trước ngực, có thêm nội lực bảo vệ, đá bình thường không thể làm đệ ấy bị thương.”
Tiêu Hề Hề giơ ngón cái lên “Tiểu sư đệ lợi hại thật!”
Lúc Phương Vô Tửu rời cung Vân Tụ, y cầm một hộp thức ăn, trong đó có bánh củ mài hoa quế.
Sau đó, Phương Vô Tửu đến Tàng Thư Các, bắt đầu tra cứu thư tịch về cách hồi phục gân cốt.
Trong Tàng Thư Các rộng lớn chỉ có một mình Phương Vô Tửu.
Xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng y lật sách.
Lúc Phương Vô Tửu đọc xong một cuốn, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng động.
Y nhìn về hướng phát ra tiếng, thấy mèo vàng mập vào Tàng Thư Các từ lúc nào.
Tuy Lão Vương được Quý phi nuôi, nhưng ngày thường không chỉ hoạt động ở cung Vân Tụ, còn thường xuyên lang thang khắp nơi.
Tàng Thư Các là một trong những nơi yêu thích của nó.
Ở đây có rất nhiều giá sách cao và yên tĩnh, thích hợp để nghỉ ngơi.
Lão Vương vừa nhìn thấy Phương Vô Tửu, lập tức nhớ lại cảnh tượng xấu hổ mình bị người khác xem bi vừa nãy. Tì𝗺 đọc 𝘵hê𝗺 𝘵ại ( TRUM TRUYỆN﹒VN )
Nó nhảy lên giá sách cao nhìn xuống y.
Loài người ngu ngốc, xem ngươi lần này làm sao xem bi của ta?!
Phương Vô Tửu chỉ liếc nhìn một cái, thấy nó không có ý gây phiền phức nên không quan tâm nữa, tiếp tục nghiêm túc làm việc của mình.
Lão Vương nhìn y chằm chằm một hồi, xác định y không làm gì thêm, mới an tâm nằm xuống ngủ.
Một người một con mèo không can thiệp chuyện của nhau, bầu không khí có hơi vi diệu và hòa hợp.
Sáng sớm, Diêu tiệp dư nhận được thánh chỉ của Hoàng đế, lệnh nàng đến am Tử Vân để tóc tu hành, thay Hoàng đế tụng kinh niệm Phật cho liệt tổ liệt tông, cầu cho quốc thái dân an.
Diêu tiêp dư đã thu dọn hành lý, có thể rời cung bất cứ lúc nào.
Trước khi đi, nàng đến từ biệt Hoàng đế trước, sau đó đến cung Vân Tụ.
Diêu tiệp dư nói vài lời cảm tạ.
Cuối cùng, nàng thận trọng hỏi.
“Quý phi nương nương, sau khi thần thiếp rời cung còn có thể tiếp tục cống hiến cho Thịnh Kinh Nhật Báo không?”
Tiêu Hề Hề “Đương nhiên có thể, khi đến lúc thì Anh vương phi sẽ phái người liên lạc với cô, mọi chuyện như trước.”
Diêu tiệp dư tức thì thấy nhẹ nhõm, khấu đầu tạ ơn Quý phi nương nương.
Bảo Cầm tiễn Diêu tiệp dư rời cung Vân Tụ.
Trên đường đi, Bảo Cầm cười nói “Nếu Tiệp dư còn viết bản thảo, hay là viết một ít chuyện tình cảm của Hoàng thượng và Quý phi.”
Diêu tiệp dư sửng sốt một lúc, sau đó hiểu ý Bảo Cầm, gật đầu đồng ý.
“Được!”
Nàng đang lo mình không có cách nào báo đáp Quý phi, nhưng lời đề nghị của Bảo Cầm đã nhắc nhở nàng, nàng có thể dùng bài viết của mình để gột rửa ấn tượng xấu của Quý phi trước đó, để tình yêu của Hoàng đế và Quý phi được mọi người công nhận.