Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Thượng Khuê thành thật trả lời “Ngọc Lân vệ luôn theo dõi Tô gia, không phát hiện có gì khác thường, nhưng người hầu của Tô gia có vấn đề.”

Tiêu Hề Hề ra hiệu cho hắn giải thích chi tiết.

Thượng Khuê “Trước đó Tô gia đã đuổi một nhóm người hầu, nhóm người hầu đó đã về quê. Vì nhóm người này đi về nhiều hướng khác nhau nên thảo dân đã phái người chia ra theo dõi, có hai người đến nay vẫn không có tin tức gì, thảo dân nghi ngờ hai người đó đã gặp bất trắc.”

Tiêu Hề Hề “Người mà hai người họ theo dõi là ai?”

Thượng Khuê “Là một bà lão họ Lâm, sau đó thảo dân đã phái vài người đến quê nhà của bà Lâm, phát hiện bà Lâm đã qua đời. Nghe nói bà chết vì bạo bệnh, nhưng lúc Ngọc Lân vệ đào hài cốt lên khám nghiệm, phát hiện bà ấy chết do trúng độc.”

Đây rõ ràng là giết người diệt khẩu.

Tiêu Hề Hề ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Thượng Khuê “Bà Lâm không có con cái, chỉ có một cháu trai và một cháu gái, bọn họ không biết gì về chuyện của bà Lâm, manh mối này đã đứt đoạn.”

Tiêu Hề Hề “Không, cái chết của bà Lâm chứng thực nghi ngờ của bổn cung, quả nhiên nội bộ Tô gia có vấn đề.”

Chỉ cần có thể xác nhận Tô gia có vấn đề thì bước tiếp theo sẽ dễ dàng.

Trước khi Uất Cửu rời cung, gã đã ép Lao phi uống cổ Hóa Dung, khiến Lao phi biến thành hình dáng của Mẫn tiệp dư, sau đó chết trong vụ hỏa hoạn với thân phận của Mẫn tiệp dư.

Hậu quả sau đó là “Mẫn tiệp dư” không may qua đời, Lao phi không rõ tung tích.

Mọi người đều nghĩ Lao phi đã lén trốn khỏi cung.

Tuy nhiên, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề biết Uất Cửu mới là Mẫn tiệp dư thật, mà Uất Cửu đã sớm thoát khỏi hoàng cung.

Nếu Mẫn tiệp dư chưa chết, vậy người bị thiêu chết trong Tuế Vãn Các chính là một người khác.

Kết hợp với chuyện Lao phi mất tích, sự thật đã bày ra trước mắt.

Chiều cùng ngày, Ngọc Lân vệ phụng lệnh mở quan tài của “Mẫn tiệp dư”, để Phương thái y khám nghiệm hài cốt.

Cổ Hóa Dung trong cơ thể đã chết, hài cốt của “Mẫn tiệp dư” được khôi phục hình dáng ban đầu.

Tuy thi thể đã bị thiêu rụi không thể nhận dạng, nhưng từ hình dáng cơ thể có thể nhận ra khác xa với “Mẫn tiệp dư” thật sự.

Sau đó, người Tô gia và Bạch gia đều được mời vào cung.

Tiêu Hề Hề bảo bọn họ xác nhận hài cốt của “Mẫn tiệp dư.”

Bạch Hạo Thành và phu nhân của mình ban đầu không liên tưởng hài cốt này với con gái mình, mãi đến khi thấy xương ngón út ở bàn chân phải hơi biến dạng, mới chợt nghĩ đến con gái mình.

Vì con gái của bọn họ khi còn nhỏ không cẩn thận bị ngã, ngón chân út ở bàn chân phải bị bong gân, vì xương bị thương nên dù sau này vết thương có lành thì xương vẫn có chút biến dạng, nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra được.

Một khi liên tưởng tới, bọn họ càng nhìn càng cảm thấy hài cốt này giống con gái mình.

Bạch phu nhân không gượng được nữa, bật khóc ngay tại chỗ.

Vốn bà còn đang trách con gái, dù không thể sống tiếp trong cung, cũng không thể chưa nói tiếng nào đã trốn khỏi cung.

Nào ngờ con gái sớm đã không còn.

Còn chết một cách thảm thương thế này!

Suốt quá trình, Tiêu Hề Hề luôn quan sát biểu hiện của người Tô gia.

Hầu hết người Tô gia lúc đầu rất giận, vì Quý phi đào lên chính là hài cốt của đích nữ Tô gia.

Nhưng khi vợ chồng Bạch gia nhận hài cốt này là Lao phi mất tích, tất cả người Tô gia chết lặng, ai nấy đều khó hiểu, không hiểu tại sao mọi chuyện thành ra thế này.

Có người không tin, muốn xác định danh tính hài cốt, tìm ra những đặc điểm ngoại hình giống Mẫn tiệp dư.

Đương nhiên không tìm thấy được gì.

Thân hình giữa Mẫn tiệp dư và Lao phi khác biệt rất lớn, ai có mắt đều có thể nhận ra ngay.

Người Tô gia có muốn nhắm mắt nói dối cũng không được.

Bạch Hạo Thành lăn lộn quan trường nhiều năm, trải bao nhiêu sóng gió, biết lòng người hiểm ác có thể đáng sợ đến mức nào.

Hoảng hốt một lúc, ông nhanh chóng nhận ra con gái mình chết nhưng hài cốt lại dùng thân phận của “Mẫn tiệp dư” hạ táng.

Nói vậy, người thật sự trốn khỏi hoàng cung là Mẫn tiệp dư, còn con gái của ông lại bị giết hại dã man.

Bạch Hạo Thành tức giận trừng mắt nhìn người Tô gia, nghiêm khắc hỏi.

“Mẫn tiệp dư đi đâu rồi? Các ngươi giấu hung thủ giết người Mẫn tiệp dư ở đâu rồi? Các ngươi mau giao ả ra đây!”

Đương nhiên, người Tô gia không chịu thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình.

Hai bên bắt đầu cãi vã.

Bạch Hạo Thành nhất quyết đòi người Tô gia đưa ra lời giải thích, nếu không đến chết cũng không thôi!

Chuyện này liên quan đến hai phi tần, không phải chuyện nhỏ, Quý phi thông qua quan hệ của Hoàng đế, giao án này cho Đại Lý Tự.

Tô gia và Bạch gia là những người quan trọng liên quan đến vụ án, nên bị đưa đến Đại Lý Tự điều tra.

Trước khi vụ án được điều tra rõ ràng, bọn họ không ai được rời khỏi Đại Lý Tự.

Tiêu Hề Hề thuận lợi đưa bản thân và Ngọc Lân vệ rút khỏi vụ việc này.

Tiếp theo, nàng chỉ cần yên tâm chờ đợi kết quả tra án là được.

Trong thời gian này, thông qua tam ti xét xử, Tĩnh huyện vương Lạc Diên Chi bị kết tội mưu phản.

Y bị giáng làm thứ dân, kết án tử hình.

Một ngày trước khi Lạc Diên Chi bị hành quyết, Lạc Thanh Hàn quyết định gặp y lần cuối.

Lạc Thanh Hàn ngồi xe ngựa rời cung, trên đường đến Đại Lý Tự, tình cờ nhìn thấy Sở Kiếm đang biểu diễn đập đá trên ngực ngoài phố.

Sở Kiếm ra sức biểu diễn, cả người ướt mồ hôi, hơi thở có chút gấp gáp.

Vừa biểu diễn xong một màn, y không thèm lau mồ hôi, nở nụ cười rạng rỡ, đòi tiền thưởng của khán giả vây xem.

Khi cười, y để lộ hai răng nanh nhỏ, đôi mắt sáng như mặt trời chói chang, tràn đầy sức sống mạnh mẽ.

Khán giả xem rất hưng phấn, cộng với vẻ ngoài ưa nhìn của Sở Kiếm, mọi người không khỏi móc tiền ra thưởng.

Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đột nhiên đưa tay nắm cổ tay Sở Kiếm.

“Tiểu lang quân này trông còn khá trẻ, da thịt mềm mại, hẳn là lớn lên trong nuông chiều, bây giờ một mình chạy ra ngoài bán nghệ kiếm sống, lẽ nào trong nhà xảy ra biến cố gì chăng? Đệ nói tỷ tỷ nghe xem, nhà tỷ tỷ cũng xem như có chút sản nghiệp nhỏ, có lẽ sẽ giúp được đệ.”

Nói xong, nàng cố tình sờ sờ mu bàn tay Sở Kiếm, ánh mắt khá ám muội.

Sở Kiếm bị sờ nổi da gà khắp người.

Y cuống quít hất tay người phụ nữ ra, lùi lại hai bước, như nai con sợ hãi, đề phòng nói.

“Vị đại tỷ này xin tự trọng, ta bán nghệ không bán thân!”

Nhiều người xung quanh thấy cảnh này đều cười đầy ẩn ý.

Người phụ nữ này họ An.

Phu quân của An thị qua đời cách đây vài năm, sau đó trở thành góa phụ.

Hiện giờ mở một quán rượu trên phố này.

Vì nàng khá xinh đẹp, hơn nữa lại cởi mở, có đầu óc kinh doanh nên việc kinh doanh quán rượu rất tốt, những năm qua tiết kiệm được rất nhiều tiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui