Dù là những người chưa từng đọc sách, chỉ cần nghe người khác đọc một lần, cũng có thể hiểu ngay ý nghĩa là gì.
Về quan văn dùng cái chết chứng minh ngoài điện Nghị Sự đó cũng bị phát hiện đã nhận hối lộ, cấu kết với phản tặc, Hoàng đế không giết ông ta, đã là giơ cao đánh khẽ rồi, ông ta dám dùng cái chết đe dọa? Đúng là không biết xấu hổ!
So với những tin đồn vô căn cứ trước đó, bài viết có căn cứ trên báo này rõ ràng có sức thuyết phục hơn.
Dư luận nhanh chóng bị đảo ngược.
Dân chúng bắt đầu lên án các thế gia, cảm thấy bọn họ đáng bị trừng phạt, có người tính tình nóng nảy, đến thẳng trước cổng nhà quan văn kia chửi bới.
Quan văn kia bị thương nặng, nằm ở nhà không thể xuống giường, cơ thể rất yếu.
Nghe thấy chửi bới bên ngoài, quan văn kia tức giận định chạy ra ngoài mắng lại, nhưng tay chân yếu ớt nên ngã xuống giường, động đến vết thương trên đầu, khiến vết thương hở ra, làm vết thương nặng hơn.
Người nhà không chịu được những lời chửi bới chỉ trích của dân chúng, cuối cùng đành rời Thịnh Kinh, chuyển đến một nơi xa.
Khi thời tiết lạnh hơn, cơn giận của dân chúng cũng dần nguôi ngoai.
Trong vài tháng qua, “Thịnh Kinh Nhật Báo” thỉnh thoảng đăng những tin đồn về quan hệ giữa Hoàng đế và Quý phi, tất cả chỉ là những chuyện vặt vãnh.
Ví như Hoàng đế là người nghiêm túc nhưng trước mặt Quý phi lại trở nên vô cùng dịu dàng chu đáo.
Ví như Quý phi ngày nào cũng đến ngự thư phòng dùng bữa với Hoàng đế, chỉ vì muốn Hoàng đế cảm thấy mình được quan tâm hơn.
Ví như vào đêm sinh nhật của Hoàng đế, Quý phi không chỉ tự tay nấu mì trường thọ mà còn làm mấy trăm đèn lồng cho Hoàng đế.
……
Dân chúng đọc quá nhiều tin đồn về quan hệ giữa Hoàng đế và Quý phi, nên trong lòng không khỏi tò mò chuyện tình giữa hai người.
Vốn ấn tượng của bọn họ về Quý phi dừng lại ở hai từ “yêu phi” do mấy quan văn đồn đại, bọn họ cảm thấy Quý phi được sủng ái có lẽ là vì nàng dùng yêu thuật gì đó với Hoàng đế.
Cho đến khi đọc được những tin đồn này, chi tiết được mô tả trong bài viết gần như làm dân chúng có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc giữa Hoàng đế và Quý phi.
Chuyện đó chắc chắn không thể dựa vào yêu thuật!
Dân chúng dần thay đổi cái nhìn về Quý phi, đồng thời cũng hy vọng có thể xem thêm nhiều tin đồn về Hoàng đế và Quý phi.
Bọn họ thật sự rất tò mò, hàng ngày Hoàng đế và Quý phi sống chung như thế nào?
Tòa soạn dường như hiểu rõ mọi người đang nghĩ gì, nhanh chóng đăng thêm hai bài báo về mối quan hệ hàng ngày của Hoàng đế và Quý phi, toàn là những chuyện nhỏ rất bình thường.
Chính vì là chuyện nhỏ bình thường nên khiến mọi người cảm thấy đồng cảm nhiều hơn, như thể những chuyện này đang xảy ra xung quanh mình.
Đến mức bọn họ nảy sinh một cảm giác thân thiết không thể giải thích được với Hoàng đế và Quý phi.
Cùng lúc đó, Hoàng đế nhận được mật báo từ Lạc Dạ Thần.
Trong thư nói y tình cờ tìm thấy một quốc gia khi ra biển.
Quốc gia đó được tạo thành từ hàng chục hòn đảo, tên là nước Thiên Đảo.
Quốc chủ của nước Thiên Đảo vô cùng nhiệt tình với đội thám hiểm Đại Thịnh do Lạc Dạ Thần dẫn đầu, đồng thời bày tỏ thiện chí muốn có quan hệ tốt với Đại Thịnh.
Để thể bày tỏ thành ý, bọn họ sẵn lòng tặng hoa Hải Sinh cho Hoàng đế Đại Thịnh.
Nước Thiên Đảo còn vì chuyện này mà lập một sứ đoàn.
Sứ đoàn này mang theo hoa Hải Sinh, theo Lạc Dạ Thần đến Đại Thịnh.
Khi Lạc Thanh Hàn nhận được thư này, Lạc Dạ Thần và sứ đoàn của nước Thiên Đảo đang trên đường về kinh.
Lạc Thanh Hàn báo tin vui này cho Hề Hề, đồng thời sai người truyền tin cho Anh vương phi, để Anh vương phi chuẩn bị tâm lý.
Bây giờ Anh vương phi mang thai được tám tháng, bụng nàng đã rất to, tuy mặc tề hung nhu quần nhưng vẫn nhìn rõ được bụng nhô cao.
Biết tin Anh vương sắp về, Anh vương phi rất vui mừng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Thiên Tài Tiên Đạo
4. Chồng Chồng Điển Hình
=====================================
Tính toán thời gian, thời điểm Lạc Dạ Thần về tới Thịnh Kinh gần như vừa đúng thời điểm nàng sinh.
Anh vương phi thầm cầu nguyện trong lòng.
Hy vọng Anh vương đi đường bình an, cũng hy vọng đứa con trong bụng nàng bình an ra đời.
Trong cung Vân Tụ.
Lạc Thanh Hàn thay thường phục rộng rãi, trên đầu chỉ cài trâm ngọc.
Hắn thấy Sở Kiếm đứng ngoài cửa thò đầu vào nhìn, bèn gọi Sở Kiếm vào nói chuyện.
Sở Kiếm hiện là thành viên của Ngọc Lân vệ.
Y mặc quần áo Ngọc Lân vệ cổ tròn đỏ sậm, thắt lưng da đen, đi ủng đen, dáng người cao lớn mảnh khảnh.
Mái tóc đen được cột cao phía sau, để lộ khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp.
Y nghiêm túc hành lễ với Hoàng đế rồi nói.
“Trước đó bệ hạ nhờ chúng ta tìm tung tích của Uất Cửu, đã có manh mối rồi.”
Trước đó, Lạc Thanh Hàn đưa mảnh vải dính máu cho Sở Kiếm, hy vọng bốn sư huynh đệ có thể tìm được tung tích của Uất Cửu thông qua vết máu.
Từ đó đã trôi qua ba tháng.
Phía bên Sở Kiếm luôn không có phản hồi, Lạc Thanh Hàn vốn tưởng không còn hy vọng, nào ngờ lại có tin tốt.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Người ở đâu?”
Sở Kiếm “Núi Hóa Phúc.”
Lạc Thanh Hàn thoạt nghe cái tên này thì cảm thấy rất quen, hắn suy nghĩ một lát, chốc sau đã nhớ ra.
Đó không phải là nơi Lệ Khinh Ngôn mất tích sao?!
Lạc Thanh Hàn lập tức lệnh cho Tiêu Lăng Phong dẫn một ngàn tướng sĩ đến núi Hóa Phúc bắt Uất Cửu và đồng bọn.
Tiêu Lăng Phong nhận được lệnh, ngày hôm đó ông vội vàng lên đường.
Dù hành quân nhanh nhưng vẫn phải mất mười ngày mới đến được vùng lân cận núi Hóa Phúc.
Trùng hợp là bọn họ gặp được một người quen ở gần núi Hóa Phúc.
Là Lệ Khinh Ngôn!
Lệ Khinh Ngôn mặc quan phục đỏ tươi, chải chuốt rất tỉ mỉ.
Y ngồi xe ngựa tới, nhưng vì đường núi hiểm trở, xe ngựa khó đi nên y phải đi bộ, số sính lễ ban đầu để trên xe cũng được mang xuống, do tùy tùng gánh lên núi.
Lệ Khinh Ngôn rời núi Hóa Phúc đã gần nửa năm.
Chuyện cải cách thuế đã đi vào quỹ đạo, kẻ hại y đã bị xử tội.
Giờ đây y có thể tự tin cầu hôn với Vân Khả Tâm.
Chuyện mà Lệ Khinh Ngôn không ngờ tới là trên đường vào núi lại gặp Tiêu Lăng Phong.
Lệ Khinh Ngôn nhìn Tiêu Lăng Phong mặc quân phục, sau đó nhìn một ngàn tướng sĩ theo sau Tiêu Lăng Phong, nghi hoặc hỏi.
“Các người định làm gì vậy?”
Tiêu Lăng Phong “Ta phụng lệnh Hoàng thượng đến núi Hóa Phúc bắt phản tặc!”
Lệ Khinh Ngôn rời Thịnh Kinh đã nửa năm, y không biết nhiều chuyện trong kinh.
Y không hiểu tại sao phản tặc đến núi Hóa Phúc?!
Nhưng nếu là lệnh của Hoàng đế, Lệ Khinh Ngôn cũng không dám nói thêm gì.
“Vậy mọi người làm chuyện của mình đi, ta còn có việc, cáo từ.”
Tiêu Lăng Phong gọi y lại “Ngài đi đâu vậy?”
Lệ Khinh Ngôn vui vẻ cười “Ta đi cầu hôn!”