Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Lạc Dạ Thần cưỡi ngựa chạy như điên, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về phủ Anh vương.

Con ngựa chưa kịp đứng vững, y đã vứt dây cương, xoay người xuống ngựa.

Y kích động và hồi hộp tột độ, chạy vội vào vương phủ.

Những người hầu trong phủ thấy vương gia trở về đều giật mình, vội quỳ xuống hành lễ.

Lạc Dạ Thần không nhìn đám người hầu, đi thẳng vào hậu viện.

Lúc y thở hổn hển chạy đến cửa phòng ngủ, vừa hay nghe thấy tiếng hét vui mừng từ trong phòng truyền ra.

“Sinh rồi! Đứa bé đã chào đời!”

Tiếp theo đó là tiếng khóc lớn của đứa bé.

Bước chân Lạc Dạ Thần đột nhiên dừng lại, sau đó y đẩy cửa vào bất chấp quản gia ngăn cản.

Y sải bước vào phòng ngủ, thấy Bộ Sanh Yên đang yếu ớt nằm trên giường.

Mọi người trong phòng bàng hoàng khi thấy Anh vương đột nhiên xông vào.

Bọn họ không ngờ vương gia quay về lúc này.

Bà đỡ là người phản ứng đầu tiên, ôm đứa bé vừa ra đời bước tới, cười chúc mừng.

“Chúc mừng vương gia, vương phi đã sinh cho ngài một đứa con trai bụ bẫm!”

Lạc Dạ Thần liếc mắt nhìn nhóc con nhăn nheo, trong đầu chỉ có một ý nghĩ —

Xấu quắc!

Y nói “Thưởng hết!”

Sau đó y sải bước đến bên giường, nắm chặt tay Bộ Sanh Yên, lo lắng hỏi.

“Nàng sao rồi?”

Lúc này Bộ Sanh Yên hoàn toàn kiệt sức, cả thở cũng khó khăn, đầu óc mơ hồ muốn ngất đi nhưng phần t.hân dưới còn đau nhức, đau đến mức không thể ngủ được, khiến trạng thái tinh thần của nàng suy yếu, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Mãi đến khi nghe thấy giọng của Lạc Dạ Thần, nàng mới tỉnh lại một chút.

Nàng khó khăn mở miệng, yếu ớt thốt ra một câu.

“Cuối cùng chàng cũng về rồi.”

Lạc Dạ Thần cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng “Xin lỗi, ta về muộn rồi.”

Các ma ma và bà đỡ bên cạnh lần lượt lên tiếng.

“Không muộn không muộn, ngài về vừa đúng lúc, không hề muộn!”

Bộ Sanh Yên “Con đâu?”

Bà đỡ lập tức bế đứa bé đến trước mặt nàng.

Bộ Sanh Yên vừa nhìn thấy nhóc con nhăn nheo quấn trong tã, không khỏi cau mày.

“Sao lại xấu quá vậy?”

Tuy Lạc Dạ Thần cũng cảm thấy nhóc con này xấu, nhưng dù sao cũng là con mình, cha không thể chê con xấu được.

Y dối lòng nói “Thật ra nếu nhìn kỹ thì cũng không xấu đến thế.”

Có lẽ cảm nhận được ghét bỏ của cha mẹ ruột, nhóc con đột nhiên khóc lớn.

Định Viễn Hầu đang canh ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc, không khỏi cười toe toét.

“Ha ha, tiếng khóc rất lớn, nhất định là một thằng nhóc khỏe mạnh!”

Trong phòng ngủ, Bộ Sanh Yên nhìn Quý phi nương nương bên cạnh, yếu ớt nói.

“Lần này nhờ có Quý phi nương nương giúp đỡ, ta mới có thể sinh hạ thành công. Quý phi nương nương không chỉ là quý nhân của chúng ta, còn là quý nhân của đứa bé. Hay là Quý phi nương nương đặt tên cho đứa bé đi?”

Các ma ma và bà đỡ thấy vậy, đồng thanh nói.

“Phải đó phải đó, có Quý phi nương nương đặt tên, đứa bé ngày sau nhất định hóa nguy thành an, bình an trưởng thành!”

Lạc Dạ Thần là người duy nhất ở hiện trường thấy không vui.

Y tức giận hét lên “Không phải nói để ta đặt tên cho con sao?!”

Đây là đích trưởng tử của y, đương nhiên phải do cha ruột này đặt tên!

Y đã nghĩ ra rất nhiều tên cho con trai, tên nào nghe cũng hay!

Đối mặt với Anh vương đang nhìn chằm chằm, Tiêu Hề Hề cười nói “Tên thì vẫn nên để Anh vương đặt đi, bổn cung đặt nhũ danh cho đứa bé là được rồi.”

Nghe vậy, Lạc Dạ Thần lập tức thả lỏng, nhỏ giọng hừ một tiếng.

“Như thế còn được!”

Bộ Sanh Yên lười để ý đến y, hỏi “Không biết Quý phi nương nương muốn đặt nhũ danh gì?”

Tiêu Hề Hề gần như không nghĩ gì, buột miệng nói.

“Gọi là Tiểu Ngố Ngố đi!”

Bộ Sanh Yên “……”

Lạc Dạ Thần “……”

Các ma ma và bà đỡ cũng an tĩnh một hồi, sau đó hóa thân thành người công cụ khen ngợi, không hề suy nghĩ thốt ra những lời nịnh nọt.

“Quý phi nương nương đặt nhũ danh này rất hay! Ngố Ngố không chỉ nghe dễ thương, còn đọc thuận miệng, thật là một cái tên hay! Quý phi nương nương thật là có tài!”

Lạc Dạ Thần muốn chửi mắng.

Có tài cái quần què!!!

Đừng tưởng y không biết, ngố ngố là đang mắng người ta ngu ngốc!

Đặt nhũ danh cho con trai của y là Tiểu Ngố Ngố, chẳng khác nào mắng con trai của y là tên ngốc?!

Lạc Dạ Thần nghiến răng nói “Tên này không hay lắm, nghe như đang mắng người.”

Tiêu Hề Hề cười nói “Không phải dân gian thường nói tên xấu dễ nuôi sao.”

Các ma ma và bà đỡ gật đầu đồng ý.

“Quý phi nương nương nói đúng, mấy đứa trẻ bình thường đều đặt nhũ danh xấu, như Cẩu Đản, Cẩu Vĩ, Cẩu Thừa gì đó, tên càng xấu thì đứa trẻ càng khỏe mạnh trưởng thành.”

Lạc Dạ Thần “……”

Đám nữ nhân này đứng về phía nào đấy?!

Bộ Sanh Yên yếu ớt nói “Đa tạ Quý phi nương nương ban tên, đứa bé này từ nay gọi là Tiểu Ngố Ngố.”

Lạc Dạ Thần bất lực tức giận “Sao nàng cũng đổi phe thế?!”

Bộ Sanh Yên phớt lờ giận dữ của y, nhẹ nhàng gọi.

“Tiểu Ngố Ngố, sau này gọi con là Tiểu Ngố Ngố.”

Nhóc con quấn trong tã vẫn đang khóc rất to, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ thì dần dần ngừng khóc.

Các ma ma và bà đỡ nhân lúc này thốt ra một đống lời nịnh nọt khác.

“Xem ra tiểu lang quân này cũng thích nhũ danh do Quý phi nương nương đặt, vừa gọi nhũ danh thì không khóc nữa, tên này quả nhiên rất hay, Quý phi nương nương đúng là nhìn xa trông rộng!”

Tiêu Hề Hề nghiêng người chọc chọc nhóc con đang quấn trong tã, nhẹ giọng gọi “Tiểu Ngố Ngố.”

Tiểu Ngố Ngố lúc này còn không thể mở mắt, da đỏ hỏn nhăn nheo, như con khỉ nhỏ xấu xí.

Bộ Sanh Yên thật sự rất mệt.

Khi cơn đau dần lắng xuống, cuối cùng nàng không gượng được nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Để không phiền nàng nghỉ ngơi, mọi người rời khỏi phòng ngủ, chỉ để lại hai thị nữ túc trực bên giường, phòng trường hợp Anh vương phi có gì dặn dò.

Tiểu Ngố Ngố được ma ma bế sang phòng nhỏ bên cạnh.

Nhóc con được đặt trong nôi, đắp chăn mềm mại.

Lạc Thanh Hàn và Định Viễn Hầu đứng cạnh nôi, an tĩnh nhìn nhóc con ngủ say.

Định Viễn Hầu là lão tướng giết địch vô số trên chiến trường, lúc này thấy trái tim sắt đá của mình sắp tan chảy, nét mặt không tự chủ hiện lên vẻ dịu dàng.

Ông muốn sờ vào cháu ngoại nhỏ của mình nhưng sợ vết chai trên ngón tay làm xước da mỏng của cháu ngoại, cuối cùng ông dừng ngón tay giữa không trung rồi thu lại.

Ông không nhịn được khoe khoang với Hoàng đế bên cạnh.

“Bệ hạ nhìn xem, đứa bé này trông thật dễ thương! Hệt như đúc cùng một khuôn với Anh vương vậy.”

Lạc Thanh Hàn lãnh đạm đáp “Ờ.”

Đại Ngố Ngố sinh ra một Tiểu Ngố Ngố, đúng là đúc cùng một khuôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui