Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Tiêu Hề Hề đã lâu không ăn ngoài cung, rất nhớ mùi vị của mấy món ăn vặt.

Nàng ầm ĩ đòi dạo chợ đêm.

Lạc Thanh Hàn cau mày “Nội thương chưa khỏi, trời lại lạnh, không thể đi lung tung.”

Tiêu Hề Hề “Nhưng trực giác mách bảo ta, lần này dạo chợ đêm có thể sẽ có thu hoạch bất ngờ, chúng ta đi đi mà ~”

Nàng ôm cánh tay Lạc Thanh Hàn, bắt đầu làm nũng.

Lạc Thanh Hàn không nói lại nàng, đành bảo xe ngựa vòng đến phố Bình Dương.

Sắc trời chập tối, đèn lồng sáng lên.

Dòng người trên phố Bình Dương tăng lên, hai bên đường có rất nhiều cửa tiệm, sạp hàng đang lớn tiếng rao hàng hay đang bận rộn chào khách, trẻ con chạy từ đầu này sang đầu kia, tiếng cười nói vui vẻ vang lên không ngớt.

Tiêu Hề Hề bước xuống xe ngựa, nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, không khỏi tươi cười rạng rỡ.

Nàng kéo Lạc Thanh Hàn bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Đã lâu không dạo chợ đêm, hôm nay ta nhất định phải ăn cho đã!”

Lạc Thanh Hàn ở trong cung đã lâu, quen với hoàn cảnh thanh tịnh, đột nhiên bị kéo vào thế giới trần tục, ồn ào náo nhiệt dồn về phía hắn, khiến hắn có cảm giác không chân thực.

Lúc hắn hoàn hồn lại, hắn đã cùng Hề Hề ngồi trên ghế gỗ, trước mặt bày bàn nhỏ.

Bà chủ đặt hai bát hoành thánh nóng hổi xuống bàn nhỏ, mỉm cười bảo hai người mau ăn lúc còn nóng.

Tiêu Hề Hề gấp gáp cầm thìa múc một miếng hoành thánh cho vào miệng, tức thì bị hơi nóng làm nàng thở dồn dập.

“Xí! Nóng quá!”

Tuy nóng phỏng miệng nhưng nàng vẫn không chịu nhổ hoành thánh ra, nuốt thẳng miếng hoành thánh xuống.

Lạc Thanh Hàn đã quen với hành động ăn không cần mạng của nàng.

Hắn nhờ bà chủ rót hai bát nước ấm, đưa một bát cho Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng uống một hớp nước ấm, mới thấy miệng dễ chịu hơn.

Lạc Thanh Hàn “Ăn từ từ, không ai giành với nàng.”

Tiêu Hề Hề biết mình ăn nhanh quá không tốt, nhưng nàng đã quen rồi, dù sao lúc nhỏ nàng ở viện mồ côi, mỗi phần ăn của nàng rất ít, nếu nàng ăn chậm sẽ dễ bị người khác cướp mất.

Nàng không cướp của người khác, nhưng nàng cũng không cho phép người khác cướp của mình.

Cho nên lần nào nàng cũng ăn hết phần của mình rất nhanh, chỉ cần đồ ăn vào bụng thì không ai cướp được.

Lâu dần, nàng hình thành thói quen ăn nhanh, còn cái tật hay bảo vệ đồ ăn.

Tiêu Hề Hề liên tục bỏ hoành thánh vào miệng.

Có lẽ do hạn chế về chi phí nên nhân của mấy miếng hoành thánh này rất ít thịt, may là tay nghề của bà chủ giỏi. Vỏ hoành thánh được cán rất mỏng, nước canh hầm từ xương heo trên lửa nhỏ, mùi thơm đậm đà, có thêm vỏ tôm để tăng hương vị.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Hề Hề đã ăn hết bát hoành thánh, cũng uống hết canh, không còn sót lại chút gì.

Ăn xong phần của mình, nàng thấy hoành thánh trong bát của Lạc Thanh Hàn vẫn chưa động tới, không khỏi hỏi.

“Sao chàng không ăn?”

Lạc Thanh Hàn đẩy bát của mình tới trước mặt nàng “Ta không đói, nàng ăn đi.”

Tiêu Hề Hề lập tức cười tươi như hoa “Được!”

Nàng lại cầm thìa lên, bắt đầu ăn.

Bà chủ đang bận dọn bàn gần đó không khỏi kinh ngạc khi thấy cảnh này.

Bình thường bà chỉ thấy tiểu nương tử ăn không hết, nhờ tướng công ăn phần còn lại, nhưng hôm nay thì hoàn toàn ngược lại.

Tiểu cô nương này thoạt nhìn trắng nõn đáng yêu, sao sức ăn lớn như vậy?!

Không chỉ bà chủ mà những thực khách khác cũng có suy nghĩ tương tự.

Lạc Thanh Hàn làm ngơ những ánh mắt kỳ lạ xung quanh.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng ăn xong bát hoành thánh thứ hai rồi hỏi “Muốn ăn thêm bát nữa không?”

Tiêu Hề Hề sờ bụng “Không cần, ta phải chừa bụng ăn món khác.”

Những vị khách gần đó càng ngạc nhiên hơn khi nghe vậy.

Tiểu cô nương này ăn hai bát hoành thánh lớn, vậy mà vẫn còn có thể ăn món khác!

Sức ăn của nàng có thể sánh với một con bò!

Lạc Thanh Hàn gọi bà chủ đến tính tiền.

Tiêu Hề Hề giơ ngón tay cái với bà chủ.

“Hoành thánh ngon quá!”

Bà chủ được khen cười rạng rỡ.

Sau khi thu tiền, bà còn gói một túi hoành thánh sống cho Tiêu Hề Hề, bảo nàng mang về nấu chín.

Tiêu Hề Hề cười ngọt ngào, nói “Cảm ơn tỷ tỷ!”

Bà chủ che mặt nói “Ây da, tôi cũng đã ba mươi rồi, gọi còn tỷ tỷ gì chứ? Tiểu nương tử nên gọi tôi là đại thẩm.”

Tiêu Hề Hề mở to mắt, kinh ngạc nói “Sao có thể? Ta còn tưởng tỷ mới hai mươi thôi!”

Bà chủ cười một tràng giòn tan “Ha ha ha ha!”

Bà lập tức nói với Lạc Thanh Hàn đang im lặng đứng cạnh nàng.

“Tiểu lang quân thật may mắn khi có thể cưới được một tiểu nương tử vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như vậy!”

Lạc Thanh Hàn “……”

Lừa gạt, vừa rồi bà nhìn lén bọn ta, vẻ mặt đó rõ ràng là chê Hề Hề ăn nhiều.

Bà chủ nói tiếp “Tùy nàng ăn hơi nhiều một chút, nhưng ăn được là phúc!”

Lạc Thanh Hàn “……”

Hừ, nữ nhân đúng là hay thay đổi.

Hai người bọn họ vừa đi dạo vừa ăn uống.

Hai người dạo hết chợ đêm cũng không thấy thu hoạch gì bất ngờ, ngược lại bụng Hề Hề thu hoạch đầy thức ăn.

Lạc Thanh Hàn cảm thấy Hề Hề chắc chắn dùng lời này làm cái cớ lừa hắn dạo chợ đêm.

Hắn cũng không định truy cứu, chỉ đành quên chuyện này, chuẩn bị đưa Hề Hề về cung.

Khi hai người đi ngang qua một sạp hàng bán đủ thứ, Tiêu Hề Hề đột nhiên dừng lại.

Trên sạp có rất nhiều thứ như bình hoa, bát sứ, mực in, bút viết, ngọc bội, túi gấm, túi thơm, bông tai ……

Thứ gì cũng có, mà còn bày rất lộn xộn.

Ông chủ là một người đàn ông thấp bé, mặc quần áo vải thô sẫm màu, má và mũi đỏ bừng vì lạnh.

Ông chủ ngồi xổm cạnh sạp hàng, hai tay đút ống tay áo, mắt nhìn xung quanh.

Lúc Tiêu Hề Hề kéo Lạc Thanh Hàn lại gần sạp hàng, ông chủ lập tức đứng dậy nhiệt tình chào đón.

“Hai vị muốn mua gì? Chỗ của tôi toàn bán hàng tốt, hai vị cứ lựa tự nhiên, thích thì mua, đảm bảo chất lượng cao, giá thành rẻ!”

Tiêu Hề Hề cởi găng tay, ngón tay trắng nõn thon dài lục lọi trong đống đồ, cuối cùng tìm được một túi thơm.

Nàng đưa túi thơm lên mũi ngửi.

Ông chủ vội nói “Tiểu nương tử thật có mắt nhìn! Túi thơm này dù là thủ công hay chất liệu đều thuộc hàng thượng hạng, chỗ khác không tìm được hàng tốt thế này đâu. Tôi cũng tình cờ có được, chỉ có một cái này thôi, nếu tiểu nương tử thích, tôi có thể bán rẻ cho!”

Ánh mắt Tiêu Hề Hề dừng trên khuôn mặt ông chủ một lúc, cười ngây ngô.

“Đồ ăn trộm mà cũng dám bán, ngươi cũng to gan lắm.”

Ông chủ vừa nghe vậy, nụ cười trên mặt tức thì biến mất.

Đầu tiên ông chủ thận trọng nhìn xung quanh, sau đó nghiêm mặt nói.

“Tiểu nương tử đang nói bậy gì đó? Hàng của ta mua bán rất đàng hoàng, cô muốn mua thì mua, không muốn mua thì cút, nếu còn dám nói bậy thì đừng trách ta không khách khí!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui