Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Đối mặt với Y Mỹ khiêu khích, mọi người đều nghĩ Quý phi sẽ tức giận.

Đây chính là những gì Y Mỹ muốn thấy.

Nàng là Tam công chúa của nước Thiên Đảo, là khách quý của Hoàng đế Đại Thịnh, nếu Quý phi làm khó nàng trước nơi đông người, có nghĩa là Quý phi không biết xem trọng đại cục, ỷ được sủng ái mà hoành hành ngang ngược, không xem sứ đoàn nước ngoài ra gì.

Khi đó, nàng sẽ có thể trói buộc đạo đức, làm Quý phi mất đi danh tiếng.

Nhiều người có mặt cũng nghĩ đến điểm này.

Ví như Nghiêm tài nhân thầm mừng rỡ trong lòng, xem ra lần này Quý phi đá trúng tấm sắt rồi.

Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên là Tiêu Hề Hề chẳng những không tức giận, ngược lại khẽ thở dài, trông khá bất lực.

“Nếu Tam công chúa nhất quyết muốn giết con mèo này, vậy thì mời cô ra tay.”

Mọi người đều ngẩn ra.

Đôi mắt mèo của Lão Vương mở to, khó tin nhìn Tiêu Hề Hề.

Nếu nó nói được, nhất định sẽ túm cổ áo Tiêu Hề Hề, gầm gừ tra hỏi nàng.

Nữ nhân này, sao độc ác như vậy?

Ngươi quên lời thề non hẹn biển của chúng ta rồi sao?!

Y Mỹ nghi ngờ hỏi “Cô nghiêm túc đấy à? Đây là mèo của cô, cô thật sự có thể trơ mắt nhìn nó bị giết sao?”

Tiêu Hề Hề “Sống chết có số, nó có thể chết trong tay cô, nghĩa là mệnh nó như thế.”

Y Mỹ thấy nàng nói nghiêm túc, không giống giả vờ, trong lòng không khỏi đắc ý.

Nghe nói vị Quý phi này rất được sủng ái, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy, cả thú cưng của mình cũng không bảo vệ được, đúng là vô dụng!

Tiêu Hề Hề chân thành nói “Niệm tình nó đã ở bên bổn cung một thời gian, trước khi nó chết bổn cung muốn sờ nó lần cuối, hi vọng Tam công chúa có thể toại nguyện.”

Y Mỹ vô thức mở miệng từ chối “Không được!”

Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn Hoàng đế bên cạnh, mong chờ hỏi.

“Không được thật sao?”

Lạc Thanh Hàn nhìn đôi mắt ngấn nước của nàng, không cần suy nghĩ đã đồng ý.

“Được.”

Tiêu Hề Hề cười lộ hai lúm đồng tiền “Đa tạ bệ hạ, ngài thật tốt với thần thiếp.”

Triệu Hiền tuân lệnh Hoàng đế, chuẩn bị cướp lại mèo vàng.

Y Mỹ tức thì nôn nóng, dùng giọng nói mềm mại quở trách “Bệ hạ, con mèo này vừa trộm đồ của ta, suýt nữa làm hại ta, dù là thú cưng của Quý phi, ngài cũng không thể thiên vị như vậy!”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Không phải nó chưa làm cô bị thương sao.”

Y Mỹ “Nhưng nó trộm đồ của ta!”

Lạc Thanh Hàn “Một cái túi thơm mà thôi, chẳng phải đã trả lại cho cô rồi sao?”

Từ nhỏ đến lớn, Y Mỹ luôn là người được phụ hoàng mẫu hậu thiên vị, nàng đã quen với cách đối xử này, nhưng bây giờ người được thiên vị lại là người khác, làm nàng không chấp nhận được, nàng ấm ức đỏ cả hai mắt.

Tuy nhiên, Lạc Thanh Hàn lại không hề quan tâm đến tâm trạng của nàng, trong mắt hắn chỉ có Quý phi.

Triệu Hiền lấy mèo vàng từ tay hộ vệ, cung kính mang nó đến cho Quý phi.

Tiêu Hề Hề không đón lấy.

Nàng lấy một sợi dây mỏng màu đỏ treo một túi phúc tinh xảo.

Nàng quàng sợi dây màu đỏ quanh cổ Lão Vương, vỗ nhẹ lên trán nó.

“Được rồi, đưa cho Tam công chúa đi.”

Triệu Hiền tưởng mình nghe nhầm, bèn xác nhận lần nữa “Phải đưa thật sao?”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Ừm, đưa đi.”

Không chỉ Triệu Hiền, mà những người ở đây đều cho rằng Quý phi sẽ nhân cơ hội giữ lấy mèo vàng, dù sao Y Mỹ cũng không thể cướp con mèo khỏi tay nàng.

Không ngờ Quý phi lại giữ lời hứa, nói sờ một chút thì đúng là sờ một chút.

Triệu Hiền đầy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm, thành thật đưa mèo vàng cho Y Mỹ.

Tiêu Hề Hề “Phiền Triệu tướng quân đưa đao cho Tam công chúa.”

Triệu Hiền rút đao bên hông đưa cho Y Mỹ.

Y Mỹ được cưng chiều từ nhỏ, chưa từng làm mấy chuyện sát sinh, khi thấy lưỡi đao sáng bóng trước mặt, nàng không khỏi có hơi sợ hãi.

Nhưng lúc này nàng không muốn lùi bước.

Nàng giả vờ bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng, mắng hộ vệ bên cạnh.

“Còn ngây ra đó làm gì? Ra tay đi!”

Trước khi vào Bích Quế Các, hộ vệ đã giao nộp vũ khí, lúc này chỉ có thể lấy đao của Triệu Hiền.

Lúc hộ vệ chuẩn bị ra tay, Tiêu Hề Hề đột nhiên lên tiếng.

“Tam công chúa, con mèo này đắc tội với cô trước, bị cô phạt cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng bổn cung nói trước, cô chỉ có một cơ hội giết nó, cơ hội đã cho cô, đến cuối cùng nó sống hay chết, cô không thể phàn nàn gì nữa.”

Y Mỹ cảm thấy lời này thật khó hiểu.

Nàng nhếch môi, khinh thường nói “Chỉ là một con mèo, một đao có thể gi.ết chết nó.”

Tiêu Hề Hề ẩn ý sâu xa nói.

“Tam công chúa có điều không biết, chủ nhân thật sự của con mèo này là bệ hạ, sau đó bệ hạ đã tặng lại cho bổn cung, trên người nó dính khí rồng của chân long thiên tử, được trời cao phù hộ, người phàm trần chưa chắc giết được nó, không tin thì các người thử đi.”

Y Mỹ cảm thấy Quý phi đang nói bậy, mục đích là hù dọa nàng, nàng sẽ không mắc lừa!

Nàng ra hiệu cho hộ vệ nhanh chóng ra tay.

Hộ vệ giơ đao lên, không do dự chém vào đầu mèo vàng!

Các phi tần sợ tái mặt, quay mặt đi không dám nhìn nữa.

Tuy nhiên.

Chờ một lúc lâu vẫn không nghe mèo vàng hét lên.

Thay vào đó là một tiếng vang giòn giã, là tiếng vũ khí rơi xuống đất.

Các phi tần khó hiểu, thận trọng mở mắt nhìn kỹ thì thấy mèo vàng vẫn không sao, ngược lại hộ vệ sợ tái mặt, liên tục lui về sau, thậm chí tay còn không cầm chắc đao, loạng choạng ngã xuống đất.

Y Mỹ mở to mắt, bàng hoàng và khó tin hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Nàng vừa tận mắt chứng kiến thanh đao đột nhiên bật ra ngay lúc chuẩn bị chạm vào mèo vàng!

Giống như có một rào cản vô hình bảo vệ mèo vàng.

Lẽ nào ……

Lẽ nào thật sự như Quý phi nói? Con mèo mập chết tiệt này thật sự dính khí rồng, được trời cao phù hộ sao?

Không chỉ Y Mỹ, mà cả sứ đoàn nước Thiên Đảo cũng đờ người.

Bọn họ đồng loạt đứng dậy.

Cảnh tượng trước mắt đã vượt quá nhận thức của bọn họ, gần như lật đổ tam quan của bọn họ.

Đến mức bọn họ nghĩ mắt mình có vấn đề.

Thường công công phản ứng rất nhanh.

Thường công công không chút do dự quỳ xuống, úp trán xuống đất hét lớn.

“Bệ hạ là chân long thiên tử, nhất định sẽ dẫn dắt Đại Thịnh thống nhất thiên hạ, tạo nên thịnh thế vô song! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Triệu Hiền và tất cả cấm vệ cũng quỳ xuống, đồng thanh hét lớn.

“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Các quan viên và phi tần có mặt thấy vậy cũng không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống.

“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tiêu Hề Hề vốn muốn quỳ nhưng bị Lạc Thanh Hàn giữ lại, nàng đành phải ngồi yên.

Cuối cùng trong Bích Quế Các, ngoại trừ Hoàng đế và Quý phi đang ngồi ở trên cao thì chỉ còn sứ đoàn nước Thiên Đảo là không quỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui