Lạc Thanh Hàn hoàn toàn mất hết khẩu vị.
Hắn mất kiên nhẫn nói “Đưa Tam công chúa về phòng, không có việc gì thì đừng ra ngoài, tránh làm chướng mắt.”
Chiết Chi lập tức bước tới dìu y Mỹ đứng dậy.
Y Mỹ vừa đi vừa khóc.
Lạc Thanh Hàn quay người lại, thấy Hề Hề ngơ ngác nhìn mình, nghi hoặc hỏi.
“Nàng nhìn ta làm gì?”
Tiêu Hề Hề chân thành cảm khái “Ta chợt nhận ra, chàng đối với ta thật sự rất tốt.”
Tuy thỉnh thoảng hắn cũng độc mồm độc miệng với nàng, nhưng ít nhất còn trong phạm vi có thể chịu đựng được, không giống như vừa rồi, lời nói độc địa của hắn có thể đòi mạng người ta.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy nàng chỉ đang nói nhảm nên cũng không trả lời, đưa cho nàng một bát canh.
“Ăn canh của nàng đi.”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi “Chàng không ăn à?”
Lạc Thanh Hàn “Không ăn nữa.”
Vừa rồi bị Y Mỹ làm phiền, bây giờ hắn không còn khẩu vị gì nữa.
Tiêu Hề Hề gắp một con tôm đưa lên miệng hắn “Ăn tôm này đi, ngon lắm.”
Lạc Thanh Hàn “Không ăn.”
Tiêu Hề Hề “Ăn đi mà, ăn đi mà, người ta chỉ muốn ăn cùng chàng thôi mà ~”
Lạc Thanh Hàn “……”
Không chịu nổi nàng làm nũng.
Hắn nghiêm mặt mở miệng cắn miếng tôm.
Tiêu Hề Hề thấy hắn ăn, như được trúng thưởng lớn, tươi cười mắt mày cong cong.
Thấy nụ cười của nàng, không vui trong lòng hắn biến mất, khóe miệng hơi cong lên tạo thành một vòng cung mờ nhạt.
……
Vì trời lạnh, không tiện ra ngoài đi dạo nên Lạc Thanh Hàn kéo Hề Hề đi lại trong phòng để tiêu hóa thức ăn.
Phương Vô Tửu trở về phòng nghỉ ngơi.
Tối nay y bị giữ lại qua đêm trong cung Vân Tụ.
Vẫn là phòng dành cho khách tối qua, bày trí bên trong không có gì thay đổi, cả mèo vàng trên giường vẫn là con mèo tối qua.
Phương Vô Tửu nhìn Lão Vương đang ngủ trên giường, hỏi “Sao mày lại ở đây?”
Lão Vương ngước nhìn y, uể oải kêu meo meo.
Không phải nó cố ý đeo bám Phương Vô Tửu, mà vì Hoàng đế quá khốn nạn, sơ hở là ghen.
Lúc này Tiêu Hề Hề đang ở cùng Hoàng đế, nếu nó đến gần, chắc chắn sẽ lại bị ám hại.
Là một con mèo thông minh thức thời, nó quyết định tránh đi sự ghét bỏ này.
So sánh ra thì chỗ Phương Vô Tửu thoải mái hơn nhiều.
Dù sao thì y cũng giống nó, toàn là kẻ độc thân, không ai ghen với bọn họ.
Tiêu Hề Hề không biết mèo mình nuôi đã chạy lên giường của người khác.
Lúc này nàng đang tản bộ trong phòng với Lạc Thanh Hàn.
Theo cách nói hoa mỹ của Lạc Thanh Hàn thì là tiêu hóa sau bữa ăn.
Tiêu Hề Hề không thể chấp nhận lý do này.
Không dễ gì nàng mới ăn món ngon vào bụng, tại sao nàng phải tìm cách tiêu hóa nó chứ?
Nếu tiêu hóa hết, chẳng phải nàng sẽ lại đói sao?
Vậy thì chẳng phải ăn uổng phí hết ư?
Nàng thử dùng lý lẽ chính đáng này đề nghị Lạc Thanh Hàn đừng tản bộ nữa.
Kết quả bị Lạc Thanh Hàn tàn nhẫn cự tuyệt.
Có thể nói là vô cùng ngang ngược!
Trong phòng đốt địa noãn rất ấm, không hề lạnh, rất thoải mái.
Tiêu Hề Hề đi được hai vòng thì lười động đậy.
Nàng như con gấu túi lớn, treo cả thân lên người Lạc Thanh Hàn, uể oải nói.
“Ta mệt rồi, muốn ngủ ~”
Lạc Thanh Hàn vừa kéo nàng đi, vừa tàn nhẫn nói “Không được, còn phải đi hai vòng nữa.”
Tiêu Hề Hề “Nhưng ta không đi nổi nữa.”
Lạc Thanh Hàn “Vậy cũng phải đi.”
Tiêu Hề Hề “Chàng thật lạnh lùng tàn nhẫn vô lý.”
Lạc Thanh Hàn vẻ mặt thờ ơ “Ờ.”. truyen bjyx
Lúc hai người đang ôm ấp thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Chiết Chi.
“Tam công chúa, người đừng đi!”
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn dừng bước, cùng nhau mở cửa ra ngoài.
Đình viện ngoài sân cũng đốt địa noãn, nhiệt độ không ngừng tăng cao, bông tuyết rơi xuống nhanh chóng tan thành nước.
Y Mỹ tức giận bước ra ngoài, Chiết Chi và hai tiểu cung nữ đang đuổi theo, nghe thấy tiếng hét của Chiết Chi, các thái giám và Ngọc Lân vệ trực đêm đều chạy tới giúp cản Y Mỹ.
Lối đi bị chặn, Y Mỹ buộc phải dừng lại.
Nàng hét lớn “Các ngươi tránh ra cho ta, ta muốn rời cung!”
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đứng ở hành lang.
Bảo Cầm vội lấy áo choàng khoác cho hai người, tránh bị nhiễm lạnh.
Lúc này, Phương Vô Tửu ở phòng khác cũng bước ra ngoài.
Y nhanh chóng dịch lại những gì Tam công chúa nói.
Tiêu Hề Hề tốt bụng nhắc nhở.
“Muộn thế này rồi, cổng cung cũng đã đóng, dù Tam công chúa ra được cung Vân Tụ cũng không thể ra khỏi cổng cung.”
Phương Vô Tửu dịch lại.
Y Mỹ giận dữ trừng mắt nhìn nàng, lớn giọng nói.
“Ta muốn rời cung, bây giờ muốn rời cung, ngươi bảo bọn họ mở cổng cung!”
Lạc Thanh Hàn cau mày, hiển nhiên rất không hài lòng với thái độ của Y Mỹ.
Tiêu Hề Hề không cảm thấy gì, biểu cảm trên mặt vẫn như cũ.
“Trong cung có quy tắc, dù bổn cung là Quý phi cũng không thể vi phạm quy tắc. Nếu Tam công chúa nhất quyết muốn rời cung, hay là về nghỉ ngơi trước, đợi sáng mai cổng cung mở, bổn cung sẽ sai người đưa cô rời cung.”
Y Mỹ quen thói kiêu ngạo, sao có thể nghe khuyên?
“Ta mặc kệ, ta chỉ muốn rời cung, ta không thể ở cái nơi khốn nạn này thêm giây phút nào nữa!”
Lạc Thanh Hàn không thể nhịn nữa, trầm giọng mắng “Cô nghĩ hoàng cung là nhà cô sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?!”
Y Mỹ bị thái độ lạnh lùng nghiêm khắc như đang nói người lạ chớ tới gần của hắn dọa tái mặt.
Mắt nàng lại đỏ lên.
Nàng chợt nắm vạt váy, nhỏ giọng tủi thân phàn nàn.
“Đâu phải ta nhất quyết muốn vào cung, là các người mời ta tới, các người toàn ức hiếp ta, các người là người xấu, ta ghét các người!”
Câu cuối cùng, nàng gần như hét lớn giọng.
Cộng với đôi mắt đỏ ửng và hai má trắng nõn dính nước mắt, trông nàng vô cùng đáng thương.
Lạc Thanh Hàn không hề thấy nàng đáng thương.
Hắn chỉ thấy nữ nhân này đang vô cớ gây sự.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói.
“Là chúng ta mời cô, nhưng chẳng phải cô đồng ý rồi sao? Nếu cô không đồng ý, lẽ nào chúng ta có thể bắt cóc cô tới sao? Cô mười sáu tuổi, không phải sáu tuổi, sao còn ấu trĩ như trẻ con vậy?!”
Y Mỹ suýt thì giận ngất đi.
Nàng không phải muốn đi, nàng chỉ cố ý nổi cáu.
Nàng muốn mọi người biết, Tam công chúa nàng đây không phải người dễ bị ức hiếp, với lấy lại thể diện đã mất trong bữa tối.
Khi nàng ở nước Thiên Đảo, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng nổi cáu như bây giờ, khóc lóc than vãn thì phụ hoàng mẫu hậu sẽ vô cùng đau lòng, đồng ý vô điều kiện với nàng.
Nhưng bây giờ, nàng không được an ủi, còn bị Hoàng đế Đại Thịnh khiển trách trước mặt mọi người.
Nàng không nhịn được nữa, lại bắt đầu khóc.
Lần này vì quá khó chịu nên mới khóc, khóc rất thật, không hề giả vờ.
Không phải người! Tên Hoàng đế này không phải người!
Hu hu hu hu!