Lạc Thanh Hàn nói “E là không được, Y Châu phát tác độc tính ngay tại cổng thành, người qua lại cổng thành đông đúc, vàng thau lẫn lộn, rất nhiều người tận mắt chứng kiến, rất khó đè chuyện này xuống được.”
Phương Vô Tửu khẽ cau mày, chuyện này có hơi phiền phức.
Nếu tin tiểu hoàng tử của nước Thiên Đảo trúng độc chết lan truyền, những kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối đó nhất định sẽ nhân cơ hội lôi kéo thù hận cho Hoàng đế Đại Thịnh.
Lạc Thanh Hàn sai người chuẩn bị một cỗ quan tài tốt rồi đặt thi thể Y Châu vào trong.
Để ngăn thi thể bị phân hủy, quan tài được bảo quản đặc biệt trong hầm băng.
Đợi sau khi bắt được kẻ hạ độc, Lạc Thanh Hàn sẽ lệnh cho người đưa thi thể của Y Châu về nước Thiên Đảo, để y sau khi chết có thể lá rụng về cội.
Phương Vô Tửu đưa một phong thư cho Lạc Thanh Hàn.
“Vừa nãy ta châm cứu cho Y Châu, tìm thấy phong thư này trên người y.”
Lạc Thanh Hàn mở thư, lấy tờ giấy mỏng bên trong.
Trên giấy viết toàn là chữ của nước Thiên Đảo.
Tuy Lạc Thanh Hàn có thể nghe hiểu tiếng của nước Thiên Đảo, nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ chữ viết.
Vì thế hắn đưa thư cho Phương Vô Tửu, ra hiệu cho y phiên dịch.
Phương Vô Tửu mở thư ra, đọc nhanh nội dung bên trong rồi nói.
“Đây là thư cầu cứu, Quản Doanh trong thư nói Tam công chúa đã bị giết, ông ta và tiểu hoàng tử đang gặp nguy hiểm, hy vọng Hoàng đế của nước Thiên Đảo có thể phái binh đến chi viện.”
Y Mỹ nghe vậy, nàng bèn đi tới, thận trọng hỏi.
“Ta có thể xem thư này được không?”
Phương Vô Tửu đưa phong thư sang.
Y Mỹ nhìn thấy chữ viết trong thư, nhận ra đó là chữ viết của Quản Doanh.
Nàng không khỏi hỏi “Ông ta còn chưa thấy thi thể của ta, sao có thể khẳng định ta đã chết chứ?”
Phương Vô Tửu “Ông ta không quan tâm người có chết thật hay không, ông ta chỉ muốn phụ hoàng của người biết, người bị giết ở thành Thịnh Kinh mà thôi.”
Lạc Thanh Hàn “Xem ra mục đích của ông ta khi lên kế hoạch những chuyện này là phá hoại bang giao giữa Đại Thịnh và Thiên Đảo, đồng thời khơi dậy chiến tranh giữa hai nước.”
Y Mỹ vẫn chưa hiểu “Nhưng chuyện này có lợi gì cho ông ta?”
Phương Vô Tửu “Có thể ông ta nhận lợi ích từ người khác, có thể ông ta vốn là gian tế của nước khác cài vào, nguyên nhân thật sự phải hỏi ông ta mới được.”
Đúng lúc này, Triệu Hiền vội vàng bước vào.
Triệu Hiền chắp tay hành lễ, nét mặt nghiêm trọng nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Thiên Tài Tiên Đạo
4. Chồng Chồng Điển Hình
=====================================
“Khởi bẩm bệ hạ, lúc mạt tướng dẫn người đến Hồng Lư Tự thì Quản Doanh đã biến mất, chúng thần đã tìm kiếm toàn bộ Hồng Lư Tự nhưng không tìm thấy ông ta, người ở Hồng Lư Tự cũng không biết ông ta đã đi đâu.”
Phương Vô Tửu cười đầy ẩn ý “Ông ta sớm đã đoán được sẽ có người tới bắt mình, nên đã chuồn trước rồi.”
Lạc Thanh Hàn luôn sai người canh chừng Hồng Lư Tự, đặc biệt là những người trong sứ đoàn nước Thiên Đảo.
Nhưng hôm nay, ngoài chuyện của Y Mỹ, mọi người đều tập trung vào Y Châu, làm cho việc giám sát lỏng lẻo, có lẽ Quản Doanh đã nhân cơ hội này lén trốn thoát khỏi Hồng Lư Tự.
Lạc Thanh Hàn nảy sinh suy đoán trong lòng.
Hắn trầm giọng nói.
“Có lẽ Quản Doanh cố ý để Y Châu đi đưa thư. Một mặt ông ta muốn Y Châu phát tác độc tính trước mặt nhiều người, để cái chết của Y Châu không thể che giấu. Mặt khác ông ta muốn lợi dụng Y Châu thu hút sự chú ý của mọi người, tạo cơ hội cho ông ta trốn thoát.”
Đúng là một công đôi việc.
Phương Vô Tửu thở dài “Nếu thật là vậy, có nghĩa Quản Doanh mưu mô thâm độc hơn chúng ta dự tính, hiện giờ ông ta đã trốn thoát, đối với chúng ta mà nói là tai họa khôn lường.”
Y Mỹ vẫn im lặng lắng nghe.
Ngón tay cầm thư của nàng hơi run lên, trong lòng thấy vô cùng tức giận.
Nếu Quản Doanh ở đây, nàng nhất định sẽ túm cổ áo ông ta, tức giận hỏi tại sao lại làm như vậy? Tại sao phản bội nước Thiên Đảo?
Đáng tiếc Quản Doanh đã bỏ chạy.
Y Châu cũng chết.
Nàng không thể làm gì, chỉ có thể đứng đờ người ở đây như khúc gỗ vô dụng.
Nàng thậm chí còn không biết tiếp theo phải làm gì?
Lạc Thanh Hàn ra lệnh phong tỏa cổng thành, lục soát toàn thành tìm kiếm tung tích của Quản Doanh.
Nhưng hắn biết làm vậy sẽ lãng phí thời gian, chẳng có tác dụng gì.
Với sự xảo quyệt của Quản Doanh, sau khi ông ta rời khỏi Hồng Lư Tự, sẽ rời thành Thịnh Kinh càng sớm càng tốt.
Ông ta sẽ không ngu ngốc ở lại trong thành chờ bị bắt.
Quả như hắn dự đoán, Tuần Phong Doanh lục soát từng nhà, gần như lục soát toàn bộ thành Thịnh Kinh nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của Quản Doanh.
Ông ta đã hoàn toàn biến mất khỏi tòa thành này.
Sau khi Y Mỹ rời cung, nàng trở về Hồng Lư Tự.
Nàng không bỏ cuộc, tập hợp hết người trong sứ đoàn, hỏi từng người một, nàng muốn biết tung tích của Quản Doanh.
Nhưng dù nàng có hỏi thế nào thì những người này cũng không biết.
Thấy không tìm được thông tin hữu ích nào, Y Mỹ đành chán nản bỏ cuộc.
Nàng đến lục soát nơi ở của Quản Doanh thì phát hiện phần lớn hành lý của ông ta vẫn còn ở đây, chỉ có hộp gỗ đựng tiền trống rỗng.
Ngoài ra, hộp gấm đựng hoa Hải Sinh ban đầu cũng biến mất.
Quản Doanh bỏ trốn không chỉ lấy hết tiền mà còn lấy đi hoa Hải Sinh.
Lúc Y Mỹ rời Hồng Lư Tự thì trời đã tối.
Nàng đứng trên bậc thềm, nhìn dòng người qua lại trên đường, chợt cảm thấy trống rỗng.
Nàng không quen thuộc mọi thứ ở đây.
Nàng chợt nhớ người thân ở Thiên Đảo xa xôi.
Nàng nhớ nhà rồi.
Y Mỹ từ từ ngồi xổm xuống trên bậc thềm, dùng tay ôm đầu gối rồi vùi mặt vào vòng tay.
Tư thế này làm nàng có cảm giác an toàn.
Một đôi ủng đen bước lên bậc thềm, dừng trước mặt nàng.
“Tam công chúa điện hạ, cô ngồi đây làm gì?”
Lần này y nói tiếng của nước Thiên Đảo, nhưng phát âm không chuẩn lắm, nghe có hơi kỳ cục.
Trước đó y có trải nghiệm sâu sắc về sự bất tiện do rào cản ngôn ngữ gây ra nên đã nài nỉ Đại sư huynh dạy tiếng của nước Thiên Đảo trong hai ngày qua.
Tuy tiến độ học tập của y không nhanh bằng Lạc Thanh Hàn nhưng nhờ nỗ lực thức khuya học tập chăm chỉ nên thành quả cũng không tệ, ít nhất y đã học được một số từ giao tiếp thông dụng, giao tiếp cơ bản không thành vấn đề.
Y Mỹ từ từ ngẩng đầu lên thấy Sở Kiếm đang đứng trước mặt nàng.
Đêm tối mờ mịt, gió bắc ùa đến.
Y đứng thẳng, quần áo bay nhẹ theo gió, khuôn mặt y mờ đi trong màn đêm, chỉ có đôi mắt trông trầm lặng điềm đạm hơn thường ngày.
Y Mỹ ngơ ngác nhìn y, mãi đến khi mắt nàng xót lên, nàng mới hoàn hồn lại, nhẹ giọng nói.
“Ta cũng không biết, ta chỉ muốn ngồi một lát.”
Sở Kiếm “Cô không thấy ngồi ở đây rất lạnh sao?”
Hai ngày qua trời không có tuyết, nhưng nhiệt độ về đêm vẫn rất thấp, cộng thêm gió bắc ùa đến, trời càng lạnh hơn.
Ngay cả một người luyện võ như y cũng thấy hơi lạnh, huống chi là một tiểu công chúa được cưng chiều từ nhỏ như Y Mỹ.