Nghe xong, Mộ Dung Thương im lặng một lúc.
Tần Vũ thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không bị chế nhạo.
Phản diện quả nhiên hiểu biết sâu rộng, chuyện nhận một cái cây làm nghĩa phụ chắc cũng không phải chuyện kỳ lạ với hắn.
Nhưng rồi Mộ Dung Thương lại hỏi:
"Cây dâu đó có ra quả không?"
"Ra chứ, ngọt lắm.
Vào mùa hè, ngâm nước lạnh là có món ngon như tiên.
"
Mộ Dung Thương cười:
"Vậy ngươi ăn quả của nghĩa phụ thì chẳng phải là tỷ muội tương tàn sao? Ngươi không sợ nghĩa phụ đau lòng à?"
Tần Vũ: “…”
Mộ Dung Thương cười ha hả, cười đến mức ngả người ra sau, cười đến khi vết thương bị rách.
Tần Vũ trừng mắt nhìn hắn với biểu cảm chán nản.
Cười chết đi cho rồi.
!
Mộ Dung Thương rời cung là để dưỡng thương.
Bề ngoài hắn trông như không có chuyện gì, nhưng vết thương trên eo của hắn thực ra rất nghiêm trọng.
Khi bước vào tiểu lầu, hắn lại như hôm qua.
Vừa đi, hắn vừa cởi bỏ áo choàng, tiện tay vứt xuống đất.
Rồi đến lớp áo trong, sau đó là băng gạc nhuốm máu.
Khi bỏ lớp áo ra, có thể thấy vết thương đã bắt đầu viêm.
Máu thịt be bét khiến Tần Vũ không thể nào ngắm nhìn vòng eo thon gầy của tiểu ca ca như bình thường được nữa.
Đây là vết thương tối qua, tính ra đã qua một ngày.
Mặc dù đã bôi thuốc, nhưng hắn không mấy quan tâm đến vết thương, cả ngày hôm nay lại đi chơi khắp nơi.
!
Sâu trong tiểu lầu, có một suối nước thuốc bốc lên nghi ngút khói.
Nhìn suối thuốc không lớn lắm, chẳng biết nước đến từ đâu, mùi thuốc Bắc nồng nặc theo hơi nước lan khắp không gian.
Mộ Dung Thương quay lại, như thể bây giờ mới nhận ra Tần Vũ vẫn đang theo sau.
Nàng vẫn ngốc nghếch dùng đôi mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn hắn.
Trong mắt nàng hiện rõ dòng chữ:
"Không đau sao? Phải đau chết đi được ấy!"
Thiếu niên cười, đưa tay vuốt ve mặt nàng.
"Ta muốn bế quan dưỡng thương, hai ngày tới phải ngâm mình trong đây.
"
Tần Vũ gật gù, ánh mắt rời khỏi người hắn.
Nàng chợt nhận ra một điều.
Kẻ biến thái muốn bế quan, hai ngày không thể ra ngoài, vậy chẳng phải nàng sẽ!
Trời ạ!!!
Với biểu cảm che mặt, Tần Vũ khóc thầm.
Một thiếu nữ trẻ trung đầy nhiệt huyết như nàng, bị bỏ lại một mình trong nơi đèn hoa rực rỡ thế này, có ổn không?
Nước mắt hạnh phúc tuôn ra từ khóe miệng.
Dường như Mộ Dung Thương biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn bước vào suối nước thuốc ngồi xuống, lười biếng nâng mí mắt nhìn Tần Vũ nói:
"Khi ta bế quan, ta không thích có người ở bên.
Vì vậy hai ngày tới, ngươi phải chịu trách nhiệm lo trà nước, thuốc thang, ừm, và cả giải trí tiêu khiển nữa.
"
Tần Vũ: “….
”
Không khí đột nhiên ngột ngạt hẳn.