Lạc Thanh Hàn là hoàng tử, từ khi sinh ra thân phận đã cao hơn người thường.
Trong mắt người khác, xuất thân là con cưng của trời, với thân phận cao quý như hắn sao có thể cần người khác bảo vệ?
Nếu cần bảo vệ, cũng phải là hắn bảo vệ người khác.
Chưa từng có ai nói muốn bảo vệ hắn.
Tiêu Hề Hề là người đầu tiên.
Lúc nàng nói ra câu đó, Lạc Thanh Hàn cảm thấy như thể ai đó đã nhẹ nhàng gõ vào trái tim hắn.
Không chán ghét, lại có hơi mới lạ.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Vừa nãy nàng nói thể chất của nàng đặc thù, độc bình thường không thể hại nàng, là ý gì?”
Tiêu Hề Hề ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, thần bí nói “Đây là bí mật của thần thiếp, không thể nói với người khác, nhưng nếu Điện hạ muốn biết, thần thiếp có thể lén nói với người, người ngồi gần lại đây, đừng để người khác nghe thấy.
”
Lạc Thanh Hàn nghiêng người về phía nàng.
Tiêu Hề Hề thì thầm vào tai hắn.
“Lúc nhỏ thần thiếp tham ăn, vô tình ăn phải thức ăn có độc, suýt chút thì chết rồi.
Sư phụ vì cứu thần thiếp nên dùng cách lấy độc giải độc, cái mạng nhỏ này của thần thiếp mới giữ được.
Đồng thời khả năng kháng độc của thân thể thần thiếp cũng tăng lên rất nhiều, độc bình thường không có tác dụng, giống như loại độc tối qua chỉ làm thần thiếp suy yếu một khoảng thời gian, nhưng không thể tổn hại đến tính mạng.
”
Lúc này, hai người gần sát nhau, mùi hương thoang thoảng đặc trưng của thiếu nữ phảng phất trước mũi Lạc Thanh Hàn.
Tai hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương khi nói chuyện.
Có hơi ngứa, còn có hơi tê dại.
Cảm giác này làm người khác mất lý trí.
Thường công công thức thời quay lưng lại, nghiêm trang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lạc Thanh Hàn bắt chước tư thế của Tiêu Hề Hề, thì thầm vào tai nàng.
“Thì ra nàng từ nhỏ đã tham ăn như vậy, mặc kệ tốt xấu cứ nhét hết vào miệng, không sợ một ngày nào đó ăn mất luôn mạng nhỏ của mình sao?”
Tiêu Hề Hề rất tự tin “Con người sớm muộn gì cũng sẽ chết, đằng nào cũng phải chết, thế tại sao thần thiếp không ăn no rồi chết? Ít nhất cũng có thể làm một con ma no.
”
“Móp méo đạo lý.
”
Bảo Cầm mang bữa sáng vào, thấy Tiêu Hề Hề và Thái tử lại gần nhau như vậy, nàng bị dọa sợ sững người, vội quay người bỏ đi, giả vờ như không thấy gì.
Tiêu Hề Hề nhìn thấy nàng trước, vội vàng gọi lại.
“Em chạy đi đâu đó? Bữa sáng chuẩn bị xong chưa? Mau mang tới đây, ta sắp đói chết rồi.
”
Sau đó nàng lại hỏi Lạc Thanh Hàn “Điện hạ hẳn là chưa ăn sáng nhỉ? Muốn ăn chung không?”
Lần trước mời Lạc Thanh Hàn ăn lẩu, bị đối phương lạnh lùng từ chối.
Lần này Lạc Thanh Hàn không từ chối, hắn vén vạt áo ngồi ở mép giường, Thường công công giúp hắn rửa tay.
Bữa sáng là cháo trắng, còn có ba món một canh, đều là những món thanh đạm.
Tiêu Hề Hề có khẩu vị nặng, thích ăn cay, nhưng nàng không kén ăn, món thanh đạm cũng ăn được.
Nàng đói meo rồi, mặc kệ quy tắc gì đó, cầm bát đũa lên rồi vùi đầu ăn.
Thấy nàng ăn ngon lành, Lạc Thanh Hàn không nhịn được cũng ăn thêm một bát cháo.
Thấy vậy, Thường công công vô cùng ngạc nhiên.
Bình thường Thái tử ăn uống rất hạn chế, dù là ăn gì, mỗi bữa chỉ ăn một bát, tuyệt đối không ăn nhiều.
Thường công công lo lắng ăn quá ít sẽ không tốt cho sức khỏe nên đã khuyên hắn ăn nhiều hơn nhưng đều bị từ chối.
Hôm nay Thái tử lại phá lệ, quả đúng là chuyện lạ!
Nghĩ đến đây, Thường công công không khỏi âm thầm nhìn Tiêu Hề Hề, gần đây Thái tử Điện hạ ngày càng chú ý vị Tiêu lương đệ này, nếu chuyện cứ tiếp diễn thế này, vị Tiêu lương đệ này sẽ được sủng ái.
Tính tình Thái tử trước nay lạnh lùng, chưa từng nhìn thấy ngài ấy thích bất kì ai hay thứ gì, Thường công công không thể tưởng tượng được nếu Thái tử thích một người sẽ là cảnh tượng như thế nào?