Triệu mỹ nhân hoàn toàn không dám nhìn, vội nói “Tỷ tỷ khách khí quá rồi, muội cũng có trang sức, không cần tỷ tỷ phải tốn kém đâu.”
“Muội đó, muội quá nhát gan, nên không biết ở trong hậu cung này, chết no thì mật lớn, chết đói thì mật nhỏ*.
Muội muốn sống như một con người, thì phải nỗ lực tranh giành, nếu muội không tranh giành, sẽ bị người khác giẫm đạp, trở thành bùn đất bị người khác tùy ý chà đạp.”
*Người có ý chí cao việc gì cũng dám làm, người có ý chí thấp việc nhỏ
cũng không dám làm.
Lý trắc phi vừa nói, vừa tiện tay cầm một trâm vàng hồ điệp khảm phỉ thúy, cài vào búi tóc của Triệu mỹ nhân.
Triệu mỹ nhân chợt thấy đầu như nặng thêm một cân.
Nàng muốn tháo trâm vàng xuống.
Lý trắc phi ngăn nàng lại “Đừng động vào, cứ cài đi, trông đẹp lắm, nếu Thái tử thấy dáng vẻ này của muội, nhất định sẽ động lòng.”
Nghe vậy, động tác của Triệu mỹ nhân dừng lại.
Chỉ cần là nữ nhân gả vào Đông cung, không ai không ngưỡng mộ Thái tử, huống chi Thái tử xuất chúng như vậy, càng khiến người khác động lòng.
Triệu mỹ nhân cũng không ngoại lệ.
Lần đầu tiên gặp Thái tử, nàng đã động lòng với nam nhân lạnh lùng cao ngạo này.
Chỉ tiếc, Thái tử chưa từng chú ý đến nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu mỹ nhân thấy hụt hẫng.
Lý trắc phi liếc mắt đã nhìn ra nàng đang nghĩ gì, thân thiết nói “Muội muội ngốc, muội thích thì phải tranh giành, ngày ngày ngồi nhà không chờ được Thái tử đâu.
Muội nhìn Tiêu lương đệ xem, nàng ta vì muốn được Thái tử chú ý, thậm chí còn lao vào ôm đùi Thái tử giữa ban ngày ban mặt, muội lại nhìn sủng ái mà nàng ta nhận được bây giờ xem, đây là thứ mà nàng ta nỗ lực tranh giành.”
Triệu mỹ nhân cúi đầu, nhỏ giọng nói “Muội không lớn gan như tỷ ấy, muội không dám.”
“Chuyện này có gì mà không dám? Chỉ cần muội dám cược, nhất định sẽ được Thái tử chú ý.”
Triệu mỹ nhân vẫn lắc đầu “Muội không giống tỷ ấy, tỷ ấy là con gái của tướng quân, không sợ đắc tội người khác.
Nhưng muội chỉ là con gái của Trưởng sử thất phẩm, nếu đắc tội Thái tử, không ai có thể bảo vệ muội.”
“Ta có thể bảo vệ muội.”
Triệu mỹ nhân sửng sốt, ánh mắt khó hiểu nghi ngờ nhìn Lý trắc phi.
Trong ấn tượng của nàng, Lý trắc phi không phải kiểu người tốt vô duyên vô cớ bảo vệ người khác.
Chính xác mà nói, trong hậu cung này, không có ai vô duyên vô cớ nghĩ cho người khác như vậy.
Lý trắc phi chỉ dựa vào lời nói không thể đánh động đối phương, bèn tháo vòng ngọc trên cổ tay xuống.
“Đây là di vật của tổ mẫu ta, ngày nào ta cũng đeo nó, là món trang sức ta thích nhất, giờ ta tặng nó cho muội, về sau muội chính là muội muội ruột của ta, dù muội có xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ giúp muội.”
Nhìn vòng ngọc trong suốt trước mặt, Triệu mỹ nhân sững sờ.
Nàng không ngờ Lý trắc phi có thể lấy ra một vật quan trọng như vậy, chẳng lẽ Lý trắc phi thật sự muốn giúp nàng sao? Nhưng tại sao chứ?
Lý trắc phi nắm tay phải của Triệu mỹ nhân, đeo vòng ngọc vào.
Vòng ngọc trong suốt khiến cổ tay của Triệu mỹ nhân càng trắng nõn.
Lý trắc phi cười khen “Quả nhiên ngọc đẹp xứng với mỹ nhân!”
Triệu mỹ nhân nhìn vòng ngọc trên cổ tay, đầu óc còn hơi hoảng hốt “Tỷ tỷ tại sao muốn giúp muội?”
“Nếu ta nói nhìn muội rất vừa mắt, cảm thấy hai ta có duyên, muội nhất định sẽ không tin.
Nếu ta đã nhận muội làm muội muội, sẽ không nói mấy lời giả dối đó, sở dĩ ta giúp muội là muốn muội tranh sủng với Tiêu lương đệ, ta không hi vọng muội có thể hoàn toàn đoạt Thái tử từ trong tay nàng ta, ta chỉ cần muội làm cho Thái tử đừng quá sủng ái Tiêu lương đệ như vậy.
Vốn chuyện này không cần muội làm, nhưng hiện tại ta đang bệnh, trong một lúc không thể khỏi được, chỉ có thể nhờ muội ra mặt, muội muội, muội hẳn là không muốn thấy Thái tử bị Tiêu lương đệ độc chiếm, đúng không?”