Editor: Hy
"Ta...!Ta sinh Mộ Dung Hiện không phải khá tốt sao!" Phụ nhân khóc nỉ non nói:
"Còn không phải tại Mộ Dung Thất, khắc chết còn trai ta, còn thiếu điều hành hạ ta đến chết.
Ta nuôi nó cũng không phải dễ dàng gì, vất vả lắm nó mới trưởng thành, có thể ra ngoài kiếm ít tiền, giờ thì hay rồi.
Điên rồi, điên rồi! Đều là tại ông, bắt nó đi bán thân làm cái gì!
Nếu giữ lại, để nó đi kiếm tiền cho chúng ta cả đời thì tốt biết mấy! Bán thân...!Còn không bằng bán nó cho kỹ viện!"
"Hê!" Mộ Dung Hiện đột nhiên nghĩ ra ý tưởng trong đầu, nhướng mày gian kéo cha mẹ sang một bên bàn bạc nói:
"Cha, nương, hai người có muốn hồi lại ít vốn không?
Dù sao thì Mộ Dung Thất cũng điên rồi, nếu cứ để nuôi sau này kiểu gì cũng gặp phiền toái.
Mà cũng không thể kiếm tiền cho chúng ta, cũng không đem đi bán được, bây giờ mà đưa tới kỹ viện người ta không mua đâu, ai mà muốn mua một đứa điên chứ!
Không bằng, chúng ta đem nó đi làm một giao dịch, trưa nay con nghe nói tiểu thiếu gia nhà viên huyện Doãn vừa mới qua đời, người ở đó không muốn mất vận may, vậy nên đang tìm một mỹ nhân chôn cùng.
Nghe nói họ đồng ý bỏ ra hai mươi lượng tìm mỹ nhân để xung hỉ.
Hai mươi lượng, là hai mươi lượng đấy! Đem thất muội đi bán cũng không được nhiều như vậy đâu!
Người nhà huyện lệnh cũng nói chỉ cần đối phương là mỹ nhân là được.
Người xem bộ dáng của thất muội này, tuy là lớn hơn vị tiểu công tử kia vài tuổi, nhưng người nhà huyện lệnh kia chỉ mong có cô nương tới xung hỷ thôi.
Huống chi thất muội dung mạo xuất chúng, thoạt nhìn cũng không nhận ra là bao nhiêu tuổi.
Hơn nữa chúng ta không nói lời nào, ai biết muội ấy bị điên chứ!"
"Hai mươi lượng?" Hán tử vừa nghe liền lập tức đồng ý: "Được, được! Chuyện mua bán này không lỗ!"
"Không được! Hiện nhi, thất muội của con dù điên rồi, nhưng ít nhất vẫn là người sống.
Sao có thể để một người sống sờ sờ đem chôn cùng tiểu thiếu gia chứ! Hơn nữa thất muội con thế này, người ta cũng chưa chắc nhìn trúng đâu!" Phụ nhân lo lắng nói:
"Vạn nhất...!Vạn nhất họ phát hiện thất muội của con điên rồi, đến đòi mạng nhà chúng ta thì sao!"
Mộ Dung Hiện nhìn gương mặt không nói một câu của Mộ Dung Thất, nhẹ giọng nói:
"Cùng lắm thì chúng ta cho họ tới kiểm tra trước, chờ họ đồng ý thất muội rồi, chúng ta liền thu tiền sau đó làm việc.
Muốn một người chết sống lại không phải chuyện dễ dàng, nhưng muốn một người sống đi tìm chết, vậy đơn giản hơn nhiều!
Nuôi một đứa điên không bằng đem nó đổi lấy ít tiền! Huống chi lần này huyện lệnh trả tới hai mươi lượng, không chừng với nhan sắc này của thất muội còn có thể thêm được ít tiền!"
"Vậy con nhanh chạy đi hỏi một chút!" Hán tử ngay lập tức đẩy Mộ Dung Hiện ra ngoài.
Mộ Dung Hiện nháy mắt nói: "Được ạ! Cha, nương, hai người chờ con, trông kỹ thất muội, đừng để nó chạy loạn, nếu không nó điên rồi chạy ra ngoài không về được đâu!"
"Nhưng..." Phụ nhân do dự, nhưng ngay sau đó hán tử đã đánh bay sự do dự đó của bà ta: "Nghĩ cái gì! Lo cái gì chứ, năng lực của Hiện nhi nhà chúng ta bà không phải không biết, ánh mắt nhìn người của nó từ trước tới nay chưa hề sai!"
"Ta đang lo làm vậy có phải là lừa gạt nhà huyện lệnh hay không! Đến lúc đó bị họ tới tính sổ thì chúng ta làm sao bây giờ!" Phụ nhân nóng vội nói.
"Bà đừng nói nữa, trước sợ sói sau sợ hổ." Hán tử không vui phất tay, bước ra cửa: "Ngươi trông kỹ thất muội cho ta, nếu để nó chạy, ta sẽ đem ngươi đi bán!"
"Ta..." Phụ nhân rối rắm, ánh mắt va phải gương mặt vô tội của Mộ Dung Thất, vội nhìn đi hướng khác: "Đừng nhìn ta như vậy, đều tại ngươi không biết cách đầu thai, lại đi đầu thai chung với con trai ta.
Cũng tại ngươi, vậy nên đệ đệ ngươi mới không ra kịp.
Chính ngươi đã khắc chết đệ đệ song sinh của mình.
Đều là tại ngươi, cái nhà này mới liên tục gặp bất hạnh, vậy nên đừng trách bọn ta nhẫn tâm! Muốn trách thì trách chính ngươi đi!".