"Hiện giờ ngươi đã là người của gia, về sau phủ Tứ bối lặc chính là nhà của ngươi.
Ô Tô gia chỉ là nhà mẹ đẻ của ngươi."
Đều là người trong phủ hầu hạ hắn, còn phân biệt nô tỳ nhà mẹ đẻ hay nô tỳ gia làm gì.
Tứ gia đột nhiên nói ra câu này khiến Lam Yến ngẩn ra một chút, sau đó hiểu ý tứ của Tứ gia, Lam Yến vội vàng nói: "Dạ, nô tỳ đã biết.
Nô tỳ về sau sẽ chú ý."
Lam Yến biết, từ cổ chí kim thậm chí đến đời sau, mọi người đều cho rằng, nữ nhân gả chồng, nhà mẹ đẻ liền không còn là nhà của mình.
Lam Yến trong lòng đột nhiên nhớ tới kiếp trước trên mạng xem qua một ít lời nói của cư dân mạng.
Nữ nhân xuất giá, trước khi xuất giá nhà mẹ đẻ là nhà, sau khi xuất giá nhà chồng lại là nhà.
Với nhà mẹ đẻ mà nói, con gái gả chồng như nước đổ đi, gả đi ra ngoài nữ nhi liền không còn là người trong nhà.
Với nhà chồng mà nói, cưới về con dâu, chung quy là người khác họ.
Với nữ tử xuất giá mà nói, sau khi xuất giá dù là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng, đều không phải là nhà của mình.
Lam Yến không nghĩ tới chính mình thế nhưng cũng sẽ đối mặt với sự việc như vậy.
Bất quá, Tứ gia nói bối lặc phủ là nhà của nàng sau này, vậy có phải hay không cũng nói rằng, nàng ở Thanh triều cũng có nhà.
Chỉ trong nháy mắt, Lam Yến trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều, Tứ gia không có khả năng đọc tâm, tự nhiên không biết Lam Yến trong lòng suy nghĩ gì.
Nghe Lam Yến nói, Tứ gia hơi gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.
Hắn cũng không quên mục đích chính mình giữ Lam Yến lại.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Tứ gia đột nhiên hỏi Lam Yến.
Lam Yến ngẩng đầu nhìn Tứ gia liếc mắt một cái, trong lòng mơ hồ, bất quá vẫn là thành thật trả lời Tứ gia: "Nô tỳ ngủ đến khá tốt, đa tạ Tứ gia quan tâm." Nói xong Lam Yến lại nghĩ đến, cẩn thận hỏi: "Tứ gia ngài như thế nào đột nhiên hỏi cái này? Chẳng lẽ là nô tỳ tư thế ngủ không tốt, kinh động ngài?"
Tứ gia: "Không phải.
Gia chỉ là nhớ tới trước sáng sớm ngươi làm ác mộng bừng tỉnh.
Tối hôm qua ngươi có hay không lại làm ác mộng? Có hay không mơ thấy người nào?"
"Không phải thì tốt." Lam Yến hơi sợ tim đập nhanh, nàng thật sợ chính mình tư thế ngủ không tốt đá trúng Tứ gia.
Đa tạ gia quan tâm, nô tỳ tối qua ngủ cũng khá ngon, vừa cảm nhận được hừng đông, cũng không có làm ác mộng, cũng không mơ thấy gì." Lam Yến cười nói, cố ý nhấn mạnh vào trọng điểm.
Nàng đã nói dối.
Nàng có mơ, mơ thấy thời thơ ấu đi học, mơ thấy mẹ của kiếp trước.
Nhớ lại cảnh trong mơ, khóe miệng Lam Yến không nhịn được nhếch lên, nhưng nàng cố gắng kiềm chế.
Nàng không thể nói ra những chuyện mình mơ thấy, cũng không dám nói với Tứ gia.
Nàng thậm chí không dám nói với Tứ gia rằng mình đã mơ, nếu không Tứ gia hỏi nàng mơ thấy gì, nàng sẽ trả lời như thế nào? Chẳng lẽ phải bịa đặt một câu chuyện?
Bịa đặt một lời nói dối còn tệ hơn không nói.
Lam Yến tưởng rằng Tứ gia không biết nàng nói dối.
Nàng không ngờ rằng Tứ gia vẫn luôn quan sát biểu cảm của nàng, những thay đổi nhỏ bé trong biểu cảm của nàng đều không thể che giấu được Tứ gia.
Hắn biết nàng nói dối, nhưng cũng không truy vấn thêm.
Chỉ cần tưởng tượng một chút, Tứ gia cũng hiểu được tâm tư của Lam Yến, nên không hề bất mãn với lời nói dối của nàng.
Tuy nhiên, từ việc Lam Yến nói dối với mình, Tứ gia suy đoán rằng Lam Yến hẳn là biết mọi chuyện trong mơ.
Tứ gia không có ý định vạch trần lời nói dối của Lam Yến, cũng không muốn cho nàng biết rằng hắn biết nàng đã mơ, thậm chí còn có thể nhập vào cảnh trong mơ của nàng.
Hắn có lòng kiên nhẫn, chỉ cần hắn còn có thể tiếp tục nhập vào cảnh trong mơ của Ô Tô thị, một ngày nào đó hắn sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.
Vừa lúc hạ nhân mang đồ ăn sáng lên, hai người bắt đầu dùng bữa.
Tứ gia không hỏi thêm gì nữa, khiến Lam Yến trong lòng nhẹ nhõm thở phào.
Dùng xong bữa sáng, Tứ gia liền cho Lam Yến lui.
Hôm nay không phải ngày thỉnh an, Lam Yến cũng không cần đến chính viện thỉnh an, vì vậy nàng từ tiền viện đi ra liền trực tiếp trở về Hối Phương cư.
Lam Yến trở về lúc nào cũng khá sớm, nàng vốn tưởng rằng những người khác đều chưa thức dậy, rốt cuộc không cần thỉnh an, các nàng nhiều khả năng sẽ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, bản thân Lam Yến cũng vậy.
Chỉ là không ngờ rằng khi nàng vừa mở cửa, cánh cửa phòng an thị thiếp ở đối diện cũng mở ra.
Lam Yến quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt của An thị thiếp.
Lam Yến quay đầu liền vào phòng, không muốn phản ứng với nàng ta.
Cùng sống trong một viện, lại là hai căn phòng đối diện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Sau một thời gian chung sống, Lam Yến cũng hiểu rõ An thị thiếp là người như thế nào.
Người này càng bị phản ứng, càng trở nên hăng hái.
"Tiện nhân.
Ngươi đừng đắc ý quá sớm..."
Thấy Lam Yến không để ý đến mình, aA thị thiếp vừa ghen ghét vừa tức giận.
An thị thiếp không nói to, nhưng buổi sáng yên tĩnh, Lam Yến và Lục Nha đều nghe thấy tiếng của nàng ta.
"Cô nương, An cô nương lại mắng ngài.
Nàng ta thật quá đáng." Lục Nha tức giận bất bình.
"Mặc kệ cô ta, đừng phản ứng." Lam Yến không muốn phản ứng với an thị thiếp.
Lam Yến lại ngủ nướng.
Nàng không muốn đi ra ngoài.
Việc thị tẩm hai lần liên tiếp ở hậu viện đã khiến mọi người xôn xao.
Nếu ra ngoài gặp Lý trắc phúc tấn và các vị cách cách, chắc chắn sẽ bị chỉ trích.
Vào buổi chiều, các cô nương trong Hối Phương cư lần lượt đến phòng Lam Yến, lấy cớ là muốn cùng nàng trò chuyện phiếm, nhưng thực ra là muốn nịnh bợ Lam Yến.
Việc này khiến Lam Yến cảm thấy phiền chán vô cùng, nhưng lại không thể từ chối.
Nàng không thể không cho các cô nương vào, cũng không thể không phản ứng gì, nếu không các cô nương sẽ nói nàng là cậy sủng mà kiêu.
Lam Yến biết rõ các cô nương không hề muốn kết giao với mình, chỉ muốn lợi dụng mình, nhưng nàng không thể xé rách mặt với họ, cũng không dám đắc tội với họ.
Lam Yến đành phải chịu đựng.
Sau khi Lam Yến thị tẩm hai ngày, các nữ nhân trong hậu viện đều suy đoán liệu đêm nay Tứ gia có gọi Lam Yến thị tẩm hay không, hoặc là sẽ gọi An thị thiếp thị tẩm.
An thị thiếp cũng thấp thỏm bất an chờ đợi, thậm chí còn phái người đi hỏi thăm xem Tứ gia đã hồi phủ hay chưa.
Việt Lan đi hỏi thăm tin tức, đến chạng vạng Tứ gia mới hồi phủ.
Tuy nhiên, Tứ gia không đi đến hậu viện mà vẫn ở lại tiền viện.
Sau khi Tứ gia xử lý xong công việc, Tô Bồi Thịnh nhìn thời gian rồi hỏi:
"Gia, ngài tối nay muốn gọi ai hầu hạ, hay là đi hậu viện?"
Tô Bồi Thịnh vừa dứt lời đã bị Tứ gia đá cho một phát.
Tứ gia: "Cái gì? Gia muốn làm gì còn phải nghe ngươi, một tên nô tài sao?"
Tô Bồi Thịnh vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Nô tài đáng chết.
Nô tài sai rồi.
Nô tài không dám."
Hắn do dự một hồi rồi cuối cùng quyết định: "Đêm nay gia tự ngủ."
Tứ gia nhìn Tô Bồi Thịnh, rốt cuộc cũng là người hầu hạ mình từ nhỏ.
"Còn không cút đi?"
Tô Bồi Thịnh: "Dạ.
Tạ gia."
Tứ gia ban đầu định gọi Lam Yến đến thị tẩm, nhưng lại nhớ đến chuyện mình đã đi vào giấc mơ của Lam Yến để tìm hiểu.
Tuy nhiên, nghĩ đến thân phận của Lam Yến, nếu ba ngày liên tục gọi Lam Yến thị tẩm thì sẽ quá lộ liễu, không tốt cho nàng.
Nữ nhân hậu viện xấu xa đê tiện, từ nhỏ hắn đã biết.
Tứ gia cho rằng càng hiểu biết về Lam Yến thì càng không thể đưa cô vào chỗ nguy hiểm.
Hắn muốn bảo vệ Lam Yến, ít nhất là phải dọn dẹp sạch sẽ mọi chuyện trước khi cô gặp nguy hiểm.
Cho đến khi cổng viện khóa lại, vẫn không có ai đến từ tiền viện, không gọi Lam Yến thị tẩm, cũng không gọi An thị thiếp thị tẩm.
An thị thiếp thất vọng, Lam Yến lại nhẹ nhàng thở phào.
Lam Yến tuy rằng mong muốn được sủng ái, nhưng không muốn quá nổi bật.
Sau hai ngày thị tẩm, nàng gần như đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các nữ nhân trong hậu viện.
Nếu tiếp tục thị tẩm thêm một ngày nữa, chỉ sợ các nữ nhân sẽ ra tay đối phó với nàng.
Với thân phận thấp kém của mình, nàng không thể gánh vác được quá nhiều sủng ái.