Tô Bồi Thịnh không biết đặc thù của Lam Yến, nên cho rằng Lam Yến sẽ thất sủng.
Khi hắn đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên nghe Tứ gia nói: "Lý thị này càng ngày càng kỳ cục.
Ô Tô thị tạm thời ủy khuất nàng."
Tô Bồi Thịnh nghe vậy, trong lòng lại nghĩ: Xem ra Ô Tô thị này không bình thường, sợ là còn có cơ hội xuất đầu.
Về sau phải cẩn thận hơn.
"Bối Lặc gia, cần đổi người khác đến hầu hạ không?" Tô Bồi Thịnh cẩn thận hỏi.
Tứ gia: "Không cần."
Ban đầu muốn gọi Ô Tô thị đến thử lại, nghiệm chứng suy đoán của mình, nhưng giờ không thành chỉ có thể hoãn lại.
Hoàng Thượng muốn tuần du điện, lệnh Thái Tử, Thân vương, Quận vương cùng hắn và Lão Cửu, Thập Tam đi theo.
Hai ngày nữa liền phải xuất phát, hắn không ở kinh không thể bận tâm, Ô Tô thị vẫn nên để nàng cấm túc trước đã.
Nếu đêm nay gọi Ô Tô thị đến, sau khi hắn rời kinh, phúc tấn và Lý thị còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Vẫn nên để Ô Tô thị cấm túc trước, như vậy cũng là để bảo vệ nàng.
Đây là lần đầu tiên Tứ gia lo lắng suy xét cho một thị thiếp, nhưng không phải vì hắn yêu thích Lam Yến nhiều hơn, mà là vì Lam Yến có thể dẫn hắn đi vào giấc mộng cảnh, để kiến thức những sự vật mới lạ mà hắn chưa từng gặp qua.
Chỉ vì lý do này, Tứ gia cũng muốn giữ lại Lam Yến.
"Đúng vậy."
Tô Bồi Thịnh đang muốn lui ra ngoài, Tứ gia lại gọi hắn lại.
Tứ gia: "Từ từ.
Việc chăm sóc Ô Tô thị kia, đừng chậm trễ."
Tô Bồi Thịnh nhất thời căng thẳng: "Là.
Bối Lặc gia."
Tô Bồi Thịnh lui ra ngoài đóng cửa lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Ô Tô cô nương này thật là không bình thường, rõ ràng không phải người đẹp nhất trong hậu viện, cũng mới hầu hạ Bối Lặc gia vài lần, lại có thể khiến Bối Lặc gia nhớ thương như vậy, về sau sợ là muốn xuất đầu.
"Lý Tiến Trung." Tô Bồi Thịnh gọi tiểu đồ đệ của mình.
"Ai.
Sư phó, ngài có gì phân phó?" Tiểu Lý Tử nghe tiếng kêu vội vàng chạy đến.
Tô Bồi Thịnh: "Ta có chuyện quan trọng dặn dò ngươi, ngươi phải làm tốt."
Lý Tiến Trung: "Bối Lặc gia mới dặn dò, Ô Tô cô nương kia cần được chăm sóc chu đáo, đừng để những thế lực trong phủ làm chậm trễ.
Việc này giao cho ngươi, làm tốt ta sẽ thưởng cho ngươi."
Lý Tiến Trung: "Vâng.
Đa tạ sư phó, tiểu nhân nhất định sẽ chăm sóc tốt Ô Tô cô nương."
Tứ gia không gọi người hầu hạ, cũng không đến hậu viện, tin tức này truyền đến khiến các nữ nhân trong hậu viện thất vọng không thôi.
Đặc biệt là Lý trắc phúc tấn, người đã trang điểm kỹ càng từ sớm.
Tứ gia đã nửa tháng không đến Xuân Trạch Viện, cũng khó trách Lý trắc phúc tấn sốt ruột, muốn chèn ép Lam Yến.
Cung nữ: "Chủ tử, có lẽ Bối Lặc gia bận quá."
Lý trắc phúc tấn: "Bận? Hôm qua Bối Lặc gia mới gọi Ô Tô thị, con tiện nhân kia, đi thị tẩm, hôm qua Bối Lặc gia liền không bận?"
Lý trắc phúc tấn: "Ô Tô thị, con tiện nhân kia, lớn lên cũng chẳng ra gì, chỉ vì nó trẻ hơn ta, Bối Lặc gia liền thích nó.
Bối Lặc gia đây là có mới nới cũ, có người mới quên người cũ."
Lý trắc phúc tấn để ý nhất là tuổi tác của mình, bởi vì trong hậu viện Tứ gia có nhiều thê thiếp, Lý trắc phúc tấn là người lớn tuổi nhất.
Lý trắc phúc tấn sinh năm Khang Hi thứ 15, năm nay đã 30 tuổi.
Lý trắc phúc tấn còn lớn hơn Tứ gia hai tuổi, lớn hơn Tống quý nhân một tuổi, lớn hơn Tứ phúc tấn năm tuổi, và lớn hơn Lam Yến mười ba tuổi.
Nữ nhân này đến 30 tuổi, dù bảo dưỡng tốt đến đâu cũng không bằng thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi tươi mới.
Có lẽ vì cảm nhận được năm tháng trôi đi, dung mạo dần tàn phai, Lý trắc phúc tấn mới sốt ruột lo lắng, nên mới vội vàng chèn ép Lam Yến, người mới vừa xuất hiện với tuổi trẻ của mình.
"Chủ tử, ngài còn trẻ đẹp, những người trong hậu viện này đều không thể sánh bằng ngài.
Ô Tô thị xuất thân thấp kém, dung mạo bình thường, mọi thứ đều không bằng ngài, Bối Lặc gia chỉ là nhất thời mới mẻ.
Chờ sau khi cơn sốt mới mẻ này qua đi, Bối Lặc gia sẽ lại nhớ đến những điều tốt đẹp của ngài.
Lúc trước Quách thị và Tô thị vào phủ cũng vậy.
Cho nên theo nô tỳ thấy, chủ tử ngài không cần phải lo lắng.”
Kia nô tỳ mồm miệng lanh lợi, lời nói vừa lật lại vừa trấn an Lý trắc phúc tấn.
Nghe xong lời cung nữ, Lý trắc phúc tấn đắc ý: “Ta không tự khen mình, nhưng những nữ nhân trong hậu viện Bối Lặc gia đều không bằng ta, ngay cả phúc tấn cũng vậy.
Phúc tấn ngoại trừ xuất thân tốt, còn lại không có gì sánh được với ta.
Ngươi nhìn xem, nàng còn nhỏ hơn ta năm tuổi, nhưng hiện giờ nhìn hai chúng ta, lại như ta trẻ hơn nàng năm tuổi..."
Cung nữ biết chủ tử đã vui, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm: "Đó là đương nhiên.
Phúc tấn nào sánh được với chủ tử ngài..."
Ở bên kia chính viện, biết được Tứ ga không gọi ai hầu hạ, Tứ phúc tấn vừa cao hứng lại vừa mất mát.
"Tháng này, Bối Lặc gia chỉ ở chỗ ta qua một đêm."
"Ma ma, người nói ta có phải già rồi không?" Tứ phúc tấn nhìn mình trong gương, tự vuốt ve mặt mình
Ngô ma ma: "Phúc tấn, ngài mới 25 tuổi, đang độ tuổi xuân thì, sao có thể già được?"
Tứ phúc tấn: "Vậy sao Bối Lặc gia..."
Đã nhiều năm Tứ gia không đụng đến nàng ta, cho dù ở chính viện qua đêm cũng chỉ chung chăn mà ngủ.
Trong lòng nàng rất khổ sở và khó chịu.
So với Lý trắc phúc tấn hơn hai mươi tuổi còn có thể sinh hạ Tam a ca Hoằng Khi, Tứ phúc tấn vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Tứ phúc tấn cũng chỉ mới 25 tuổi, đáng lẽ là giai đoạn đẹp nhất của nữ tử.
Không biết nàng sai ở đâu, lại tự trang điểm cho mình già đi.
Mới 25 tuổi mà trang điểm như 35 tuổi.
Dung mạo nàng vốn chỉ thanh tú, nay trang điểm già nua như vậy, Tứ gia sao có thể thích nàng.
Tứ phúc tấn: "Tuy nhiên, Bối Lặc gia cũng không gọi những tiện nhân trong hậu viện đi hầu hạ." Nàng cao hứng vì Tứ gia không đến chỗ nữ nhân khác và cũng không gọi nữ nhân khác hầu hạ."
Ngô ma ma không chịu được mà lên tiếng: "Phúc tấn, trước đây ngài không phải nói muốn cho Ô Tô thị độc chiếm sủng ái sao? Hôm nay sao ngài lại..."
Hành động và quyết định trước sau mâu thuẫn của Tứ phúc tấn khiến Ngô ma ma vô cùng khó hiểu