Đúng là Linh Thứu không tính toán những thứ này, miễn là họ không chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thì nàng quả thật rất dễ để nói chuyện.
Mà điểm mấu chốt duy nhất đối với Linh Thứu chính là Mộ Hàn: “Ta để ngươi ở đây hấp thu ám nguyên tố.
Ngươi dạy ta bùa chú, thì sao?”
Quỷ lão đầu nhìn Linh Thứu, hơi kinh ngạc thoáng một chút liền khôi phục sắc thái cũ, những lời này Linh Thứu nói hoàn toàn bình tĩnh, không có chút xiêm nịnh bợ đỡ hắn, không có chút thất bại thùy phía trướng, nhưng hắn trong lòng mừng thầm, tiểu nha đầu này quả thật rất có cá tính.
Quỷ lão đầu nhìn qua hai đứa kế bên, lại lạnh mặt xuống, Quỷ lão đầu run run một cái: “Được, thành giao.”
“Hừm, vậy ngươi với Quỷ Băng bọn họ đi ra ngoài, một canh giờ sau đến dạy ta bùa chú.” Linh Thứu có quyết định riêng của nàng, nàng cũng biết học mà không hành thì vô công, nhưng là ám linh lực và nguyên tố khác nhau.
Đây chỉ có thể là loại nhất thời, chỉ được dùng làm lá chắn bất đắc dĩ, không thể dùng quá nhiều, bằng không nàng cả đời này cũng không giúp đỡ được Mạc Hàn việc gì.
Lại còn liên lụy hắn.
Bởi vì vậy, trước mắt nàng muốn học cái gì có thể dùng được, mà vẫn phải có năng lực mạnh mẽ, Bùa Chú Sư cũng không tệ, nàng quả thật không hề có Đấu Linh cái, nên không thể tu luyện đấu khí, nhưng không vì vậy mà nàng không thể trở thành một tên Bùa Chú Sư.
Quỷ lão đầu không hề chơi đùa bậy bạ, hắn nghiêm túc nha, có thể cùng hắn nói chuyện, có thể nhìn thấy hắn, mà đây là người còn sống nha, nhưng bên cạnh lại có một khối băng và một đại khối băng có đôi mắt lạnh lẽo, Quỷ lão đầu không thể làm gì khác, đành đàng hoàng đi ra ngoài phòng, cho dù có gan hắn cũng không dám không đi.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn sót lại một mình Linh Thứu, nàng nằm ở trên giường uể oải xoa xoa mi tâm, nàng trùng sinh mười ngày rồi, lần thứ hai gả cho Mạc Hàn, tương tự đời trước cũng khoảng mười ngày, tính từng ngày, cách khoảng thời gian nàng sẽ gặp được Mạc Hàn không còn xa lắm.
Trong lòng quả thật chờ mong không ngừng, nhưng chờ mong bao nhiêu lại có đủ bấy nhiêu sợ sệt không ngừng.
Lần gặp gỡ kia là vì Lãnh Trạch Phong tạo cho nàng cơ hội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lãnh Trạch Phong nhất định thay nàng tính toán.
Nàng nghĩ tới vài ngày nữa sẽ gặp lại Lãnh Trạch Phong, trong lòng thật sự mong muốn chọc thủng mặt nạ dối gian của hắn.
Lãnh Trạch Phong là người nham hiểm, tâm cơ thật thâm trầm, hơn nữa vì đạt được mục đích không chừa bất kì thủ đoạn nào, nếu nàng không thuận theo, sợ là hắn lại bày ra một đống ám chiêu đối phó Mạc Hàn, không bằng nàng ở bên này, làm một “quân cờ” đứng giữa.
Chi ít nàng biết được, nàng nhất định sẽ không đi tổn thương Mạc Hàn, hơn nữa ngoài nàng ra không một ai biết đến đường đi nước bước của Lãnh Trạch Phong.
Tương lai, ở thời điểm mấu chốt, nàng sẽ cho hắn một đòn trí mạng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Linh Thứu liền mơ mơ màng màng thiếp đi, mấy ngày nay nàng thật sự quá mệt mỏi.
Kỳ thực có rất nhiều đang tích lũy từng cơn từng đợt bên ngoài Mai Uyển, ám vệ không nhìn được bất cứ động tĩnh gì bên trong gian phòng, thở dài, đành quay về bẩm báo.
Bên phong thư phòng, ánh nến chập chờn: “Bẩm chủ nhân, vẫn không có động tĩnh gì.”
“Ừm.”
Mẫu Hậu bởi vì nghe lời Phụ Hoàng cho hắn tứ hôn với Linh Thứu, mà mấy ngày nay hai người họ náo loạn khó chịu vô cùng, nghe ý tứ của Mẫu Hậu, Lệ Quý Phi, là mẫu thân của Lãnh Trạch Phong, Nam Cung Thục chính là người nêu ra ý chỉ này với Phụ Hoàng, nói Bắc Ảnh Linh Thứu bên trong Bắc Gia kỳ thật là thiên tài ẩn giấu, chỉ là bên trong bị gia tộc xa lánh nên vô tình che mất hào quang của nàng, kỳ thực không phải là một rác rưởi, mà là quá tài giỏi, Bắc Ảnh Gia không muốn nàng gặp nguy hiểm mà dùng hai từ phế vật này để bảo vệ nàng mà thôi.
Đương nhiên, Lệ Quý Phi chỉ nói mà thôi, chứ cũng không chứng minh được, sau đó còn nói thà tin là có chứ đừng tin là không, nếu như thực sự nàng là thiên tài, và Bắc Gia, một trong những đại gia tộc trong thành, dùng đó để bảo vệ nàng, như vậy, chắc chắn Bắc Ảnh Linh Thứu nhất định là thiên tài trong số thiên tài rồi.
Lời nói đều là xảo diệu, ngược lại, Lệ Quý Phi giống như có “thiện ý” mà ra sức đề nghị với Hoàng Thượng.
Kết quả, tốt hay xấu đều là nàng không sai, người sai chính là Phụ Hoàng.
Mạc Hàn thật sự suy tính trong lòng nhiều thứ, không biết Linh Thứu rốt cục có bàn tính gì trong lòng, vẫn là nói, hắn có suy nghĩ riêng, tạm thời chưa nói ra mà thôi.