Hành tung của Lãnh Mộ Hàn và Linh Thứu đều bị các thế lực để ý, nhanh chóng liền truyền đi khắp nơi, Thượng Quan Dương Nghĩa rục rà rục rịch, đối với bọn hắn mà nói đây là thời cơ để ra tay, chỉ là bọn hắn cân nhắc đến tất cả, nhưng cô đơn tính sót Gia Cát Vô Ưu biến số này, âm mưu tinh vi còn chưa kịp triển khai liền bị bóp chết trong trứng nước, càng là mang đến họa sát thân cho bọn hắn...!
Cùng lúc Gia Cát Vô Ưu đại khai sát giới, Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu cũng theo Nam Cung Mặc đi tới Dập Nham quốc, bất kể nói thế nào thân phận Lãnh Mộ Hàn bây giờ đã không giống như ngày xưa, thêm vào thực lực của bản thân hắn, Dập Nham quốc hoàng đế không thể không coi trọng.
Nhưng dù sao một núi không thể chứa hai hổ, đối với việc Lãnh Mộ Hàn đến Dập Nham quốc, Dập Nham quốc Hoàng đế khó tránh khỏi sẽ có kiêng kỵ, sẽ có lo lắng, dù là như vậy, Hoàng đế hắn cũng chỉ có thể biểu hiện ra hoan nghênh, không thể quá ác liệt, lại nói Lãnh Mộ Hàn có đại quân Ma Thú, nếu thật sự khai chiến, bọn họ cũng không nhất định có thể chiếm được ưu việc, chính là nếu trêu đến Lãnh Mộ Hàn không cao hứng, làm cho hắn cùng Việt An quốc liên hợp đánh chiếm Dập Nhan quốc, lúc đó bọn họ cũng sẽ là một đả kích lớn với bọn họ...!
Chỉ là dù sao Dập Nham quốc làm
nước đứng đầu tam quốc đã có hơn trăm năm, cảm giác ưu việt cùng ngạo tức cũng không phải một ngày hai ngày liền có thể tiêu trừ, không cam tâm là khẳng định, không cam lòng chung quy vẫn phải cam lòng, hắn cũng không dám bởi vậy mà mạo hiểm, huống chi lần này Lãnh Mộ Hàn vẫn là được Nam cung gia tộc đứng đầu trong tám đại gia tộc mời đến, mà Nam Cung gia tộc cũng không phải dễ chọc, Dập Nham quốc có thể trở thành là nước đứng đầu, nguyên nhân cũng là bởi vì có Nam Cung gia tộc hậu thuẫn...!
Vì lẽ đó nghĩ tới nghĩ lui, không cam lòng nhưng cũng phải lấy lòng tiếp đón, tâm tình này vẫn là cực kỳ phức tạp.
Đoàn người Lãnh Mộ Hàn vừa tới Dập Nham quốc, Dập Nham quốc Hoàng đế liền gióng trống khua chiêng suất lĩnh tất cả các đại thần đến đây chào đón, tình cảnh lúc này vô cùng đồ sộ.
Nói là nghênh tiếp, khó tránh khỏi cũng có chút ý vị muốn tranh tài, tỷ như hiện tại lúc này đây, một đám đại thần quy củ đứng ở hai bên đường lớn, Hoang đế Dập Nham quốc lại là một bộ dáng dấp bễ nghễ thiên hạ ngồi bên trên cửa thành, thấy Lãnh Mộ Hàn vẫn ngồi ở trong xe ngựa, hắn ta cũng không xuống xe trước, nói thế nào hắn cũng là vua của một nước không thể tự mình hạ giá được.
Lãnh Mộ Hàn nơi nào lo đến chút kế vặt ấy của hắn ta, hắn có thê có nhi nữ bên cạnh, ở nơi nào đều giống nhau, dù cho liền vẫn ở trong xe ngựa hắn cũng rất vui vẻ, còn không có ai cùng hắn tranh nữ nhân của hắn nha, hắn cao hứng còn không kịp nữa là...!
Tiểu Như Linh ở trong lòng Linh Thứu ây nha a nha không biết đang nói cái gì, thế nhưng dáng dấp kia giống như đúng là có chuyện vậy, Lãnh Mộ Hàn tùy ý nàng lôi kéo đầu ngón tay của mình, thỉnh thoảng còn gật gù, Linh Thứu nhìn đến lại là buồn cười lại là ấm lòng.
Mà Tiểu Trạch Lâm hiển nhiên liền không có đãi ngộ tốt như vậy, có thể là từ khi sinh ra liền không bị 'Đối xử tử tế ' qua, bởi vậy vào lúc này một mình hưởng thụ trống vắng cô quạnh, cũng không làm ầm ĩ, ngược lại hắn cũng biết mình mặc kệ khóc hay nháo, trong mắt phụ mẫu của hắn đều chỉ có muội muội, hắn chỉ có ngủ còn không được sao? Tỉnh rồi? Vậy thì ngủ tiếp! Ngủ không được? Vậy hắn liền nhắm mắt lại làm như chính mình ngủ rồi! Cái này gọi là nhắm mắt làm ngơ, hắn không muốn trơ mắt mà nhìn cha mẹ bất lương của mình chỉ sủng nịch muội muội, nhưng lại cố ý không thèm để ý tới hắn a =_=
Kỳ thực Lãnh Mộ Hàn cũng không phải lạnh lùng như vậy, chí ít Linh Thứu biết, Mộ Hàn yêu thương Tiểu Trạch Lâm cũng không thua gì Tiểu Như Linh, tuy là long phượng thai, nhưng Tiểu Trạch Lâm nói thế nào cũng là hài tử đầu tiên Mộ Hàn bế trên tay, mà Tiểu Trạch Lâm là đứa nhỏ để cho Mộ Hàn có cảm thụ lần đầu tiên làm cha, cũng là nhi tử hắn hi vọng to lớn nhất.
Chính là hi vọng quá lớn, yêu quá nhiều, mới sẽ làm cho hắn nghiêm ngặt huấn luyện Tiểu Trạch Lâm từ nhỏ, bởi vì ở trên thế giới này muốn đặt chân, muốn không bị bất luận người nào bắt nạt, chỉ có thật sự mạnh mẽ, mà mạnh mẽ này không chỉ là thực lực, còn có nội tâm.
Vì lẽ đó Linh Thứu thường thường nhìn thấy Lâm Mộ Hàn ban ngày đều không lo lắng quan tâm Tiểu Trạch, đều sẽ là ở buổi tối khi Tiểu Trạch Lâm ngủ say mới sủng ái mà nhìn hắn, thương yêu vỗ về hắn.
Lãnh Mộ Hàn bên này không một chút nào sốt ruột, nhưng đối với Hoàng đế Dập Nham quốc tới nói, thời gian này liền không thế nào nhịn được, đặc biệt là trước mặt bách tính của mình, còn có đông đảo văn võ bá quan ở đây, thật sự là quá coi rẻ uy nghiêm của hắn.
Nam Cung Mặc vốn còn muốn bàng quan ngồi xem, xem trò cười của Lãnh Mộ Hàn, ai nghĩ tới Lãnh Mộ Hàn biết rõ xe ngựa ngừng lại, biết rõ Hoàng Thượng của bọn họ tự mình tới đón tiếp, nhưng liền ngay cả lời nói khách sáo mặt ngoài một lời cũng lười làm...!
Mắt nhìn đến khuôn mặt hoàng đế của bọn họ càng sắp không dễ nhìn, Nam Cung Mặc chỉ phải tiến lên, giả ý ve mùa đông nói vài câu, mà Dập Nham quốc hoàng đế cũng không phải người ngu, nhìn thấy bậc thang lập tức liền xuống.
"Nếu Nam Cung ái khanh cùng Hoàng Đế, Hoàng hậu của Tề Dự quốc đều đã đến, vậy trước tiên nghỉ ngơi đi, phong yến liền dời qua ngày mai lại cử hành."
Linh Thứu ở trong xe ngựa nghe rõ ràng, khẽ cau mày, nàng rất không thích trường hợp như vậy, đặc biệt là vẫn là ở nước khác, Lãnh Mộ Hàn nhìn nàng, tựa hồ biết tâm tư của nàng, đưa ngón tay từ bên trong tay nhỏ Tiểu Như Linh rút ra, ôm lấy Tiểu Trạch Lâm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Linh Thứu rồi đứng lên bước ra xe ngựa.
Sau đó hai người cùng xuống xe ngựa, hai người động tác tùy ý mà hào phóng, tuy ăn mặc không có như Hoàng đế Dập Nham quốc một thân minh hoàng, nhưng thô bạo thiên thành, khí chất vương giả không chút nào kém hơn hắn ta.
"Không cần, trẫm cùng Hoàng Hậu chính là được Nam Cung Mặc mời đến làm khách, mang theo hài tử đến du ngoạn, Dập Nham Hoàng không cần đặc biệt khoản đãi chúng ta, tất cả tùy ý là tốt rồi, chúng ta cũng không thích bị quấy rầy."
Lãnh Mộ Hàn lời nói nhàn nhạt mà không cho nghi ngờ để Dập Nham Hoàng muốn giận nhưng không thể giận, hắn tận tình làm địa chủ đi ra đón tiếp, đối phương còn nói hắn quấy rầy bọn họ, chuyện này quả thật chính là khiêu khích hoàng uy của hắn! Muốn hắn đường đường một vị Hoàng đế một nước, đâu chịu nổi cơn tức như vậy, Quốc Quân các nước người nào mà không phải khách khách khí khí không dám đắc tội với hắn chứ!
Linh Thứu nhìn ra trong lòng Hoàng đế Dập Nham không cam lòng, chớp mắt, trong thời gian hoài thai mười tháng này, linh lực cùng lực lượng tinh thần của nagf cũng tiến bộ hơn nhiều, chính là khống quỷ thuật cũng có tăng lên không nhỏ, Tiểu Kim đã từng nói Đế vương Hoàng gia đều có chính khí bảo vệ, cho nên nàng rất khó thông qua đồ vật tà khí đến tịnh hóa linh hồn của bọn họ, như vậy dùng khống quỷ thuật thì sao? Người khác sợ bọn họ là Đế là Hoàng, nhưng dù sao cuối cùng cũng chạy không thoát một chữ "chết", đã có hồn phách, liền nhất định có thể bị nàng kiềm chế, then chốt chính là nhìn nàng có đủ năng lực đó hay không.
Đương nhiên, cái này cũng là nàng suy đoán, bất quá hôm nay đến có thể thử một phen.
Dập Nham Hoàng trong lòng không thích liền trầm mặt xuống, đưa mắt nhìn đến trên người Linh Thứu, tựa hồ là bị kinh diễm một chút, toàn bộ con mắt đều sáng lên, nhưng mà lập tức lại tiếc hận lắc lắc đầu, hắn gặp qua mỹ nhân không ít, nhưng mà sắc đẹp của Linh Thứu như vậy vẫn là ít có, nàng ngoại trừ tướng mạo ở ngoài, kỳ thực chủ yếu nhất vẫn là cỗ khí chất từ trong ra ngoài kia, thêm một phần thì quá mức, thiếu một phân lại không đủ, chỉ là đáng tiếc, nàng đã trở thành nữ nhân của người khác, hiện tại vẫn là mẫu thân của hai hài tử, hắn đối với nữ nhân đã có phu quân là không có hứng thú.
Không sai không chờ hắn cảm thán xong, liền thấy Linh Thứu đối với hắn nở nụ cười quỷ dị, sau đó chỉ cảm thấy đầu óc đau một trận, nhất thời khuôn mặt liền trắng nhợt.
Linh Thứu cái trán dần dần có mồ hôi ứ ra, Lãnh Mộ Hàn phát hiện Linh Thứu dị thường khẽ cau mày, lại nhìn tới ánh mắt có chút ngốc lăng của Hoàng đế Dập Nham, đáy mắt có một chút hiểu rõ, mà hắn cũng không nhúng tay vào, chỉ là lẳng lặng quan sát phản ứng của Linh Thứu, mãi đến khi tay Linh Thứu ôm Tiểu Như Linh có chút run rẩy, Lãnh Mộ Hàn mới một tay ôm Tiểu Trạch Lâm, đưa một cánh tay ôm Linh Thứu, kì thực âm thầm đem linh lực truyền tới trên người nàng, cho nàng chống đỡ một chút.
Toàn bộ quá trình cũng không có quá lâu, chí ít người ở bên ngoài xem bọn họ chỉ là đang quan sát lẫn nhau, chỉ có Nam Cung Mặc lông mày càng nhíu càng chặt, tựa hồ phát hiện có chổ nào đó không đúng, nhưng hắn đến cùng không nghĩ tới Linh Thứu lại có thể khống chế linh hồn người, dù sao đó là một loại năng lực nhân loại bình thường không thể nắm giữ.
Một trận tẩy não kết thúc, làm Linh Thứu thu hồi tất cả động tác sau, Hoàng đế Dập Nham quốc trong đầu đã gieo xuống ý niệm muốn âm thầm cống hiến cho Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu, lúc này Linh Thứu mới thở phào nhẹ nhõm, có chút uể oải nhưng rất tự nhiên tựa ở trong lồng ngực Lãnh Mộ Hàn.
Lần này đúng là thành công, nhưng mà biện pháp vẫn là quá tiêu hao linh lực, linh lực của nàng còn chưa đủ, nếu như không phải Mộ Hàn hiệp trợ, chỉ dựa vào một mình nàng khẳng định là không được, mà linh lực còn chưa đủ, mang ý nghĩa cách nàng mở ra cánh cửa thời không kia còn có khoảng cách không nhỏ, bất quá nàng cũng cảm giác được, mới vừa khống chế Hoàng đế Dập Nham thành công sau, linh lực của nàng chính đang dần dần hấp thu lại, hơn nữa còn có chút tăng trưởng nhỏ, nói thế nào, lần này cũng được ích lợi không nhỏ a.
Liền ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Nam Cung Mặc, một phút trước Hoàng thượng của bọn hắn sắc mặt đang không tốt, sau một khắc liền đối với Lãnh Mộ Hàn Linh Thứu nói chuyện khách khí hẳn lên, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, trong giọng nói của Hoàng Thượng bọn hắn tựa hồ còn có chút cung kính..