Buổi tối, Linh Thứu được sự giúp đỡ của Băng, lặng yên rời đi Thái tử phủ, đem một nhà lão nhân đưa vào phủ.
Tất cả đều thần không biết, chỉ có quỷ mới hay, chính là một nhà lão nhân cũng bởi vì Linh Thứu yêu cầu, vẫn nhắm mắt lại, liền vì sao đến nơi này cũng không biết.
Khi bọn họ biết đây là phủ Thái tử, mà cô nương trước mặt là Thái tử phi thì thật sự là sợ hết hồn.
Linh Thứu nở nụ cười.
"Được rồi, không cần câu nệ như vậy, Đổng lão, ta cần một lượng lớn giấy vàng từ mai bắt đầu giúp ta làm, có vấn đề không?"
Lão nhân lắc lắc đầu.
"Thái tử phi đại ân đại đức lão Đổng ta không thể báo đáp, chỉ là, làm giấy vàng ta còn cần một ít vật liệu với công cụ."
"Ân, Đổng Lão người muốn cái gì trước viết cho ta, ngày mai ta sai người đi mua."
Đổng lão đáp lại, Linh Thứu lại nói: "Đối diện có mấy căn phòng, bên ngoài treo bảng chính là có người ở, không treo bảng, lão có thể tuyển hai phòng trước ở."
Để Đổng lão đi ra ngoài, Quỹ lão đầu mới từ ngoài phòng trở về.
Linh Thứu không có hỏi hắn trở lại liền đi đâu, nghĩ đến ai cũng có việc riêng tư của mình.
Nhưng hiển nhiên, Linh Thứu suy nghĩ nhiều, nàng không hỏi nhưng lại làm cho Quỹ lão đầu thêm phiền muộn a.
Hắn còn muốn nói với Linh Thứu chuyện về ba người nha hoàn kia, bị những tiểu quỷ chỉnh đến thê thảm đến mức nào!
Là ở trong đồ ăn của bọn họ thêm bột ớt, lại đem nước của các nàng đổi thành nước sôi, còn đẩy ngã ghế của các nàng, nói chung ba người nha hoàn kia ở, liền không thoải mái qua! Hừ! Cho các nàng lười biếng! Cho các nàng không đem nha đầu để vào mắt! hừ hừ.
Linh Thứu nhìn ngoài cửa sổ một chút, đột nhiên quay đầu nói với bọn họ.
"Các ngươi đi ra ngoài đi, phân phó xuống, để những tiểu quỷ đêm nay an phận chút, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng làm như không biết, các người cũng vậy, không nên tiến vào."
Băng với Hỏa liếc mắt nhìn nhau.
"Vâng."
"Ai~~zz? Tại sao a? Nha đầu, ngươi đêm nay muốn gặp người nào sao? Nam nhân vẫn là nữ nhân? Lão nhân...Ô ô..." Quỷ lão đầu còn chưa hỏi xong liền bị Băng với Hỏa một người một bên che miệng, lôi đi ra ngoài.
Linh Thứu che lỗ tai ô ô, cuối cùng cũng coi như là thanh tịnh, kỳ thực nàng cũng không có thể bảo đảm chính là ngày hôm nay, đã quá lâu, nàng cũng chỉ nhớ đại khái.
Quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, ban đêm, Lãnh Trạch Phong liền né qua những ám vệ đang ở bên ngoài Mai Uyển giám thị, đi tới phòng của Linh Thứu.
Linh Thứu đứng ở bên cửa sổ, cảm giác được có người đang tiếp cận về phía mình, chân mày chợt nhíu lại nhanh đến mức không thể nhận ra, nàng thật phải thừa nhận đấu khí của Lãnh Trạch Phong rất mạng, mãi đến hắn bước vào phòng của nàng, xuất hiện gần năm bước, nàng mới cảm giác được sự tồn tại của hắn.
"Linh Nhi." Lãnh Trạch Phong từ phía sau lưng ôm lấy Linh Thứu.
Linh Thứu quay lưng về phía Lãnh Trạch Phong, đáy mắt có chút căm ghét, nàng bây giờ là xuất phát từ nội tâm chán ghét Lãnh Trạch Phong thân cận, ngẫm lại quá khứ, nàng đều không khỏi ghét bỏ chính mình mắt chó đui mù, lại coi trọng nam nhân như vậy, liền một đầu ngón chân của Mộ Hàn nhà nàng cũng không bằng!
Đè xuống cảm giác căm ghét, Linh Thứu xoay người, xảo diệu xoay chuyển rời khỏi lồng ngực của Lãnh Trạch Phong, nhìn vào người tới, kinh ngạc nói: "Nhị hoàng tử."
Lãnh Trạch Phong dùng tay đặt ở bên môi Linh Thứu.
"Xuỵt! Gọi ta Phong!"
Linh Thứu nhẫn nhịn cảm giác muốn ói, còn muốn giả một bộ vẻ mặt cảm động, hồi tưởng lại tình cảnh năm đó, trả lời: "Phong, ngươi rốt cục đến rồi, ngươi có biết hay không ta rất nhớ ngươi."
"Ừm, ta biết, ta đều biết!" Lãnh Trạch Phong đem Linh Thứu tiến vào trong lồng ngực.
"Ta này không phải đã tới sao? Đúng rồi, ta nghe nói Lãnh Mộ Hàn vẫn lạnh nhạt đem nàng ở nơi này? Nàng chịu ủy khuất rồi?".