Linh Thứu cắn cắn môi, kỳ thực thời điểm Mộ Hàn tức giận cũng là rất đáng sợ...
Bất quá liền sớm muộn đều là chết, chết sớm siêu sinh sớm a, Linh Thứu vẫn là đẩy cửa ra, đi vào.
Quả nhiên, Lãnh Mộ Hàn ngồi ở bàn bên cạnh, một bộ tư thế đang chờ nàng, sắc mặt phi thường khó coi.
Linh Thứu nhanh chóng chạy tới ngồi bên cạnh Mộ Hàn, kéo cánh tay hắn, trực tiếp giả ngu cười hì hì nói: "Mộ Hàn! Chàng đã về rồi! Ta rất nhớ chàng!"
Lãnh Mộ Hàn nhẹ cúi đầu, rốt cục nhìn thấy nữ nhân để cho mình tìm như điên, vẫn là ăn mặc nam trang.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vẫn như cũ nguy hiểm nheo mắt lại, một cái tay nâng lấy cằm Linh Thứu.
Tuy rằng ngữ khí rất lạnh, nhưng trên tay không dùng một phần khí lực nào: "Nàng xác định nàng có nhớ tới ta."
Hắn hiếm thấy hôm nay không có chuyện gì, vốn định về sớm làm cho nàng niềm vui bất ngờ, ai biết khi hắn chạy về thì bên trong phòng lại không có người, sai người tìm khắp cả Thái tử phủ vẫn không tìm được nàng, ngay cả Thiệu Lỗi cũng đồng thời biến mất.
Hắn lúc đó nghĩ tới hàng ngàn loại khả năng, sợ Thiệu Lỗi gây bất lợi cho nàng, sợ nàng bởi vì nguyên nhân nào đó muốn rời khỏi hắn, nhưng mà vừa nghĩ tới khả năng mất đi nàng, hắn liền mất đi lý trí, như kẻ ngu si khắp nơi tìm kiếm.
Mãi đến tận vừa nãy ép buộc chính mình tỉnh táo lại, mới nhớ tới nàng đấu khí không yếu, Thiệu Lỗi không nhất định là đối thủ của nàng, mà nàng chính là muốn rời khỏi, cũng hoàn toàn có thể không kinh động đến Thiệu Lỗi.
"Mộ Hàn..." Mộ Hàn phỏng chừng cho người tìm khắp nơi trong phủ, Linh Thứu biết không gạt được, chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng đáng thương mà nhìn Lãnh Mộ Hàn, dáng vẻ bị hắn làm cho sợ rồi, tranh thủ sự đau lòng của hắn.
Lãnh Mộ Hàn nhìn Linh Thứu như vậy, chính là có giận cũng tiêu tan hơn phân nữa, hắn là thật sự không có cách nào trị nàng, mắng cũng không nỡ, nhưng không mắng nàng, lá gan của nàng đúng là càng lúc càng lớn, ngang nhiên dám lén lút chuồn ra phủ, vẫn là cùng đi chung với nam nhân khác!
Còn có Thiệu Lỗi tiểu tử này, món nợ này hắn nhớ....
Thiệu Lỗi mới vừa trở lại chỗ mình ở chỉ cảm thấy quanh thân đột nhiên có một luồng khí lạnh, hai tay chà xát vai, tại sao hắn đột nhiên cảm giác trong lòng chíp bông, giống như là bị một con sư tử đang cực kì nổi giận nhìn chằm chằm như thế?
Cuối cùng Lãnh Mộ Hàn có chút bất đắc dĩ thở dài.
"Quên đi."
Sờ sờ đầu Linh Thứu, cho dù biết nàng là giả bộ, nhưng đến cùng vẫn không nở trách mắng nàng: "Trở về là tốt rồi."
'Trở về là tốt rồi', vẻn vẹn mấy chữ lại làm cho Linh Thứu đau xót, đưa tay vòng lấy eo Lãnh Mộ Hàn, đầu thì lại tựa ở lòng của hắn. "Mộ Hàn, ta sai rồi, ta lần sau không chạy loạn nữa."
"Không phải không cho nàng đi ra ngoài, nhưng ít nhất muốn nói với ta một tiếng, không để cho ta lo lắng, biết không?"
Thanh âm của Lãnh Mộ Hàn như là ôn tuyền ôn hòa trái tim Linh Thứu.
Ân, Linh Thứu nhẹ nhàng đáp, cảm động như con mèo nhỏ dùng đầu cọ cọ trong lòng Mộ Hàn, hoàn toàn không biết chính mình đang châm lửa....
Lãnh Mộ Hàn thân thể căng thẳng, nhìn trong lồng ngực Linh Thứu mắt sắc thâm dần.
"Linh Nhi." Lãnh Mộ Hàn kêu một tiếng.
Linh Thứu còn chưa phát hiện âm thanh của Lãnh Mộ Hàn có gì đó không đúng, ngẩng đầu hơi nghi hoặc một chút.
"Hả?"
Nàng làm sao biết, cử động vừa nãy như vậy, sau đó nàng làm cái gì đều sẽ dụ hoặc Lãnh Mộ Hàn, cho dù chỉ là một thanh âm mềm nhẹ.
Lãnh Mộ Hàn trong mắt không nhìn thấy đáy, tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Linh Thứu, từ từ tới gần nàng, mà đôi môi của bọn họ cũng càng từ từ chạm vào nhau, mãi đến tận có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Linh Thứu hai mắt cũng bắt đầu mông lung, sau đó tự nhiên mà nhắm lại.
Môi đỏ bị hôn nhẹ nhàng, sau đó từng chút từng chút bị mở ra, ban đầu Linh Thứu còn có chút ngượng ngùng, nhưng đối với cảm tình của Lãnh Mộ Hàn và phản ứng thân thể không lừa gạt được, đây là một loại xúc động từ thân thể đến linh hồn.
Lãnh Mộ Hàn dần dần mà sâu sắc hôn, gắn bó hòa vào nhau, càng hôn càng sâu, một tay rời đi khuôn mặt của Linh Thứu, nhẹ nhàng đi tới eo nàng, liền đem thân thể Linh Thứu dán vào bản thân gần hơn một chút.
Cảm giác được bàn tay loạn đi khắp nơi, Linh Thứu có chút run rẫy, hai tay thật chặt nắm lấy áo Lãnh Mộ Hàn, có chút sợ sệt, mà lại như đang chờ mong cái gì.
Lãnh Mộ Hàn cảm thụ Linh Thứu biến hóa, mà nàng đáp lại căng thẳng không có chổ nào không kích thích hắn, muốn đem nàng mạnh mẽ đặt ở dưới thân.
Thân thể kêu gào hắn đem Linh Thứu ôm lấy, mà bờ môi bọn họ trước sau vẫn chặt chẽ cùng hôn.
Lãnh Mộ Hàn nhanh chóng đi tới bên giường, đem Linh Thứu bị hôn muốn ngất đi nhẹ nhàng đặt lên giường, thuận thế đè lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của nàng, Lãnh Mộ Hàn dùng tay nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt của nàng.
Trong con ngươi đã sớm bị dục hỏa xâm chiếm, nhưng vào lúc này hắn lại có chút sợ, sợ nàng sẽ không muốn, sợ chính mình thương tổn nàng. "Có thể không?"
Nhiệt khí bên tai làm cho Linh Thứu ngẩn ra, chậm rãi mở mắt, nhìn đến chính là vẻ mặt Lãnh Mộ Hàn đang nhìn mình chăm chú.
Linh Thứu không hề trả lời, mà là khẽ mỉm cười, hai tay ôm lấy cổ của Mộ Hàn, ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên, nàng là dùng hành động nói cho hắn biết, nàng đồng ý, đồng ý trở thành nữ nhân của hắn.
Được đáp án, Lãnh Mộ Hàn khẽ cười thành tiếng, tiếng cười như mộc xuân ôn thuần, không lại khắc chế khát vọng của mình đối với Linh Thứu, lần thứ hai khẽ hôn môi nàng, sau đó vành tai nành, cổ nàng,...
Cùng lúc đó, tay nhẹ nhàng mở ra áo của Linh Thứu, cẩn thận từng li từng tí một, tựa hồ sợ dọa đến nàng, mà khi cảm nhận được mát lạnh sau, Linh Thứu không tự chủ run lên.
Quần áo bị Lãnh Mộ Hàn tiện tay ném ở trên mặt đất, mà y phục của hắn cũng không biết lúc nào cũng đã cởi sạch, lộ ra một bộ ngực rắn chắc.
Cùng Lãnh Mộ Hàn thẳng thắn chờ đợi, Linh Thứu vẫn là lần đầu tiên, nghĩ đến chính mình bây giờ lỏa thể trước mặt Mộ Hàn, Linh Thứu sắc mặt ửng hồng, một đôi mắt dường như nhiễm một tầng hơi nước, thân thể cũng không tự chủ nhẹ nhàng run rẩy.
Theo Lãnh Mộ Hàn tay ở trên người châm lửa, Linh Thứu ngượng ngùng muốn che chắn, rồi lại bị Lãnh Mộ Hàn một phát bắt được hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu của nàng.
Nhưng mà tư thế như vậy để ngực nành càng cao dựng đứng lên, nguyên bản thân thể nàng liền rất đẹp, được huyết trì tẩy tủy sau, làn da lại càng trắng nõn hơn trước, mềm nhẵn mà co dãn.
Linh Thứu vừa ngượng ngùng lại có một loại không nói ra được động tình, tay Lãnh Mộ Hàn ấn trước ngực mềm mại, Linh Thứu rốt cục nhẫn không được ngâm khẽ một tiếng.
Sau đó là vòng eo, bụng dưới, bắp đùi, cuối cùng là nơi đó...
Có lẽ là quanh năm tập võ, lòng bàn tay Lãnh Mộ Hàn hơi thô ráp, chỉ là ở nơi đó nhẹ nhàng di chuyển, Linh Thứu liền run rẩy, có chút không chống đỡ được.
"Không được..." Đôi môi vừa được giải thoát, Linh Thứu liền vội vã lên tiếng, nhưng không chờ nàng khép lại hai chân liền bị Mộ Hàn dùng đầu gối ngạnh mở ra, khiến cho nàng càng phẫn...
Nhìn Lãnh Mộ Hàn cứ chằm chằm nhìn nàng, Linh Thứu chỉ cảm thấy trên người dường như bị đốt lửa, theo tay của Mộ Hàn lặng yên xâm nhập trong cơ thể, cảm giác như vậy lại khó chịu lại mang theo hưng phấn không cách nào truyền lời.
"Đau..." Linh Thứu híp lại mắt, nghẹn ngào nói, muốn khép lại hai chân nhưng không hề có một chút khí lực nào tránh được Mộ Hàn.
Lãnh Mộ Hàn hôn lên trán Linh Thứu. "Ngoan, đừng sợ..."
"A!" Đột nhiên đâm nhói để Linh Thứu không nhịn được kinh ngạc thốt lên, nhưng còn chưa phát ra âm thanh liền lập tức bị Lãnh Mộ Hàn hôn ngăn lại, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt óng ánh.
Đau quá! Thật sự đau quá...
Lãnh Mộ Hàn cảm giác được Linh Thứu cứng ngắc, cũng không có vội vã rung động, mà là đợi một hồi, dịu dàng hôn Linh Thứu, nỗ lực để Linh Thứu thả lỏng, nàng nơi đó làm cho hắn có chút quá gấp.
Ở sau khi Linh Thứu thả lỏng một chút, Lãnh Mộ Hàn cũng không nhịn được nữa bắt đầu ra vào, này không chỉ là lần đầu tiên của nàng, hắn cũng là lần đầu a, có thể chịu đến hiện tại đúng là không dễ gì.
Lãnh Mộ Hàn mang theo hùng hổ xông tới, vốn vẫn còn đau đớn chưa hoàn toàn tiêu tan lại trướng lại đau, một lần lại một lần thẳng đến nơi sâu nhất.
Linh Thứu không chịu nổi tóm chặt lấy ga trải giường. "Ừm...!Ân...!Nhẹ, nhẹ chút..."
Ở dục vọng bên trong nam nhân nơi nào nghe được những lời này, trái lại âm thanh còn dễ dàng kích thích ý muốn sở hữu của nam nhân hơn.
Nhịp điệu càng lúc càng nhanh làm cho cả giường đều bắt đầu nghe thấy tiếng động, đau đớn tiêu tan sau đó là những xúc cảm không thể tả, mãnh liệt làm cho Linh Thứu muốn áp chế nhưng không thể không ra tiếng, âm thanh lang ra đến cả ngoài Mai uyển đều có thể nghe được tiếng vang.
Nhưng Lãnh Mộ Hàn giống như là liều mạng, hắn yêu thích nghe tiếng kêu của nàng, yêu thích nàng ở bên dưới người hắn động tình.
Linh Thứu gần như tan vỡ lắc đầu, móng tay thật sâu bấm chặt vào lưng Lãnh Mộ Hàn, ngón chân đều nhấc lên, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.
"A...!Mộ Hàn...!Chậm một chút...!Nhẹ chút..."
"Linh Nhi...!Cho ta..."
"Không, không cần...!Ân...!A...!A..."
"Linh Nhi...!Linh Nhi..."
"Không cần...!Ngừng...!Ân...!Ta không xong rồi...!Chậm...!Chậm một chút..."
"Ngoan, nhịn thêm..."
"Cầu...!Cầu chàng...!Mộ Hàn...!Không cần...!Ân...!Không cần..."
"Ừm...!Linh Nhi...!Ta không khống chế được..."
"Ô...!Không cần...!Không cần..."
"Ừm...!Ha..."
Không biết qua bao lâu, Lãnh Mộ Hàn một tiếng gầm nhẹ, thuận thế đột nhiên nâng lên cái mông của Linh Thứu, xâm nhập vào nơi sâu nhất, Linh Thứu cảm thấy một luồng nhiệt tiến vào trong thân thể, nơi đó không ngừng co giật liên tục, đấu óc trong nháy mắt trống không, vô lực xụi lơ ở trên giường.
Mê man một hồi lâu mới có chút tỉnh táo lại, mà lúc này mồ hôi từ lâu ướt nhẹp tóc hai người.
Linh Thứu liếc nhìn Lãnh Mộ Hàn, nhớ tới vừa nãy kịch liệt có chút thẹn thùng, vừa định động liền cảm giác trong cơ thể tựa hồ còn có cái gì, gò má liền đỏ lên, vốn cơ thể đã mất cảm giác không cảm giác được gì, nhưng ở đây vừa hơi sao động, nơi đó giống bị nhét tràn đầy, cảm giác là rất rõ ràng.
Chỉ thấy bắt đầu vốn đã khôi phục, Lãnh Mộ Hàn con ngươi lần thứ hai sâu thâm hơn, hạ thể co rụt càng to lớn hơn, Lãnh Mộ Hàn cúi người, ở Linh Thứu bên tai khẽ cười một tiếng, tà khí cùng thường ngày nói chuyện đều không giống nhau.
"Vốn là ta niệm Linh Nhi nàng là lần đầu, nhưng Linh Nhi tựa hồ cũng không muốn nhanh như vậy kết thúc đây...!Lần này, là Linh Nhi tự tìm nha..."
Một cái tay kéo xuống lụa mỏng, ánh nến đột nhiên mất đi, tầng tầng mông lung bên trong, lại là một phen phiên vân phúc vũ....