“Họ về rồi!” Nhìn thấy Dương Ngữ Ninh và Phương Chi Nhã chạy vào giữa sân, mấy người đứng quanh nhao nhao hô lên.
Dương Ngữ Ninh nhìn cậu Dương Giang, thở phào một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán.
Thời gian vỏn vẹn chưa đến một tiếng đồng hồ mà cô cứ ngỡ như đã trôi qua cả năm.
Lúc này Dương Giang cầm trên tay một chiếc chuông, vừa đi vừa rung, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Hồn nào còn mải ham chơi, mau nghe hiệu lệnh về với nhân gian.”
Dương Giang cứ lặp lại như thế vài lần, mặc dù đèn đã tắt nhưng Tạ An An như bị chìm vào trạng thái thôi miên, cái bóng mờ mờ đi theo tiếng chuông chỉ dẫn, dần dần đến gần thân xác đang nằm bất động lạnh toát trong lòng bố mình.
Cuối cùng, nét xanh xao, trắng bệch kia cũng dần dần thuyên giảm, cậu bé từ từ mở mắt ra:
“Bố, mẹ!”
Gia chủ nhà họ Tạ thấy con trai đã tỉnh lại, vội vàng chuyển qua cho Phương Chi Nhã ôm, đi tới chắp hai tay cung kính bái một cái với Dương Giang: “Cảm tạ ơn cứu mạng của thầy Dương và cô Dương đây!”
“Ông Tạ khách sáo rồi.” Dương Giang chỉ cười khà khà, lắc đầu nâng tay gia chủ lên, sau đó cẩn thận nhét chiếc chuông vào túi áo, trong đầu lại đang tính toán không biết nên trả lại tiền hay tiếp tục dấn sâu vào vụ này.
Bởi lẽ, Tạ gia đây đâu phải náo quỷ, rõ ràng là chợ quỷ.
“Giờ đã rất muộn rồi, mọi người quay về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để mai tính tiếp.” Hòa thượng béo nhìn sắc trời đã gần sáng, cái thân hình béo ục ịch của ông ta cũng đã thấm mệt, bèn chủ động lên tiếng xua tan đám đông.
Dương Giang nhìn sắc trời, cũng hô hào theo hòa thượng béo:
“Đúng vậy, bây giờ trời sắp sáng, ban ngày ban mặt chúng ma cũng không dám làm loạn, mọi người về nghỉ ngơi cho khỏe, còn lại phiền gia chủ thay phiên nhau túc trực linh cữu, muộn nhất là 10 giờ sáng nay phải đưa ông cụ đi hỏa táng, việc không thể chậm trễ.”
Chờ mọi người đã tản đi hết, Dương Giang vừa lôi vừa kéo Dương Ngữ Ninh đi về chỗ nghỉ, khi đi ngang qua chỗ ban nãy, cô không còn thấy bóng dáng quỷ nhi kia đâu nữa, có lẽ trời sáng dương khí bắt đầu thịnh, nó đã quay lại ẩn nấp dưới miệng giếng cổ kia rồi.
“A Ninh, cậu thấy… phen này hay là thôi đi, lo liệu hậu sự cho ông cụ Tạ xong, chúng ta trả lại họ tiền, về nhà thôi.”
Dương Ngữ Ninh đang đi bỗng khựng lại: “Cậu à, con số từng này đấy!” Nói rồi cô giơ tay ra làm kí hiệu, thế nhưng Dương Giang đã đánh luôn vào tay cô.
“Xí, có thêm 2 số 0 nữa vụ này cậu cũng xin rút, nguy hiểm quá!”
Dương Ngữ Ninh không nói gì nhưng trong lòng đang suy nghĩ chuyện khác, lần này mục đích cô tới đây là để truy tìm thân xác cho Ninh Ngọc Hiên, sao có thể nói bỏ là bỏ được, thế nhưng nếu để cậu ở lại đây cũng sẽ rất nguy hiểm.
Chi bằng tìm cách đuổi cậu về trước, sau đó cô lại lén lút quay lại.
“Cũng được cậu à, dù sao cháu cũng lớn rồi, không tiêu gì nhiều đến tiền như vậy, cậu không cần liều mạng kiếm tiền đâu, tuổi cao rồi nên an hưởng.”
“Haizz, chuyện này để nói sau đi, cháu vào nghỉ ngơi trước, cậu ở ngay phòng đối diện.” Hai cậu cháu vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới khu nhà nghỉ cho khách, Dương Giang chờ Dương Ngữ Ninh vào phòng chốt cửa cẩn thận rồi cũng đi về phòng đối diện.
Ở đây Dương Ngữ Ninh được phân ở cùng đạo cô Diệu Hoa, mà đạo cô kia đã về trước, lên giường ngủ say, bản thân Dương Ngữ Ninh bôn ba một phen, lại căng thẳng đi tìm hồn phách Tạ An An, giờ cũng đã thấm mệt, cô vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay.
…****************…
Hoa tươi bay rợp trời, kèn trống vang rền.
Dương Ngữ Ninh mơ màng tỉnh lại, cô thấy mình đang ngồi trong kiệu hoa, phía trước đội một chiếc khăn đỏ, trên đầu cài đầy trâm vàng trâm ngọc, trên người cũng mặc bộ lễ phục thêu chỉ vàng nặng nề mấy lớp.
Kiệu hoa đang đi được một đoạn thì dừng lại khoảng chừng hai phút, sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa ‘két két’, kèn trống lúc nãy cũng đổi sang giai điệu khác ai oán, thê lương, nghe như tiễn người về nơi chín suối.
Trái tim Dương Ngữ Ninh đập liên hồi, cả người cô cứng đờ không thể cử động được gì.
Bên ngoài xuất hiện một đôi giày thêu màu tím, có người luồn tay đặt vào giữa kiệu hoa một bát hương làm từ thân chuối, bên trên có cắm một nén hương vòng.
Sau đó, người đừng ngoài kiệu rên rỉ, khóc lóc:
“A Âm, con đúng là đứa mệnh khổ, nay vương gia đã không còn, con phận làm thê hãy theo xuống hầu hạ, nâng khăn sửa túi cho hắn, làm tròn bổn phận của một chính thất.”
“Toàn gia bái lạy vương phi, bái!”
“Cung tiễn vương phi!”
Sau câu nói đó, kiệu lại được nâng lên, nhưng Dương Ngữ Ninh cảm giác kiệu ngày một nâng cao, sau đó bỗng nhiên nghiêng sang một bên, cả người cô ngồi trong kiểu bị va đập bất ngờ, bỗng nghe thấy riếng ‘rắc rắc’ vang lên, một cơn đau như xé đôi thân xác truyền lên đại não, khiến cô hãi hùng hét lên.
“Không!”
Dương Ngữ Ninh ngồi bật dậy, nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô hoảng hốt sờ lên cổ mình.
Cái cảm giác gợn người khi xương cổ chọc xiên qua lớp da thịt đó thật chân thật.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ, nhưng lần này cô nghe được nhiều hơn, cảm nhận cũng rõ ràng hơn.
Trong cơn mơ, đám người đó gọi cô là… A Âm?
Dương Ngữ Ninh chợt nhớ đến ông cụ Tạ trước hôm mất, ông ấy cũng gọi… A Âm?
Rốt cuộc A Âm này là ai?.