“Ta biết nơi tổ tiên cất giấu xác của ngài!”
Đó là câu cuối cùng mà Dương Ngữ Ninh nghe được, cuộc nói chuyện còn lại Tạ Doãn chỉ muốn nói với một mình Ninh Ngọc Hiên, mà ánh mắt ông ta nhìn cô có chút gì đó thâm sâu.
Dương Ngữ Ninh cũng không biết do mình nghĩ nhiều, hay vốn ánh mắt của người bệnh lờ đờ, cử động không linh hoạt nên mới nhìn chằm chằm vào cô mất một lúc.
Dương Ngữ Ninh ở ngoài phòng khách cùng học cắm hoa với vợ của Tạ Doãn, ngay khi Ninh Ngọc Hiên bước ra, cô đặt luôn cái kéo đang cầm trong tay xuống, lịch sự cúi chào rồi chạy theo.
Cả hai người ra đến bên ngoài hành lang lạnh lẽo, cô vội hỏi:
“Thế nào rồi?”
Ninh Ngọc Hiên trầm mặc không nói, đứng nhìn cánh cửa căn phòng phía cuối hành lang bên kia một lúc mới mở miệng: “Ông ta quả thực biết nơi tổ tiên giấu xác của ta, có liên quan tới cái giếng ở từ đường đó, chỉ là muốn đoạt lại xác, ta bắt buộc phải đồng ý với họ một điều kiện, hay nói cách khác là chỉ có cách giúp đỡ họ hoàn thành việc đó.”
Mấy trăm năm trước, nhà họ Tạ như mặt trời sắp lặn, đều nhờ một tay Ninh Ngọc Hiên kèm theo thân xác của anh ta mới có thể sửa phong thủy, mà không ngờ cho tới hiện tại, họ vẫn lấy thân xác của một người đã chết ra để uy hiếp.
Thật bỉ ổi!
“Điều kiện là gì?” Dương Ngữ Ninh thực chất đã đoán được tám phần, thế nhưng cô vẫn muốn nghe ý kiến của Ninh Ngọc Hiên.
Người đàn ông phất tay áo, đi về phía trước, hiển nhiên là đang đi tới căn phòng ma ám kia, vừa đi vừa nói:
“Sửa lại phong thủy!”
Biết ngay mà.
Dương Ngữ Ninh bám theo sau, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sợ cái gì là cái đó tới luôn! Anh đồng ý rồi sao? Nắm chắc không?”
Ninh Ngọc Hiên giảm tốc độ bay, để Dương Ngữ Ninh đuổi kịp mình, anh ta liếc nhìn cô một cái, còn cô thì tò mò chờ câu trả lời.
Thực chất cô chẳng hiểu gì về phong thủy, bản lĩnh của cậu Dương Giang chỉ học được ba, bốn phần, thế nhưng qua mấy sự kiện gần đây, lại thêm miêu tả của Ninh Ngọc Hiên, cô hoàn toàn đoán được chuyện này nhất định rất phức tạp.
Cả hai người đi tới căn phòng bị ma ám, bên ngoài chỉ dán đúng hai lá bùa niêm phong ở mép cửa.
Ninh Ngọc Hiên vươn tay sờ, hạ giọng: “Mấy trăm năm trước, ta đã cưỡng chế sửa đổi phong thủy cho nhà họ Tạ, thay đổi số phận của tử tôn nhiều đời về sau của nhà này, vốn phương pháp dùng đến không phải chính phái gì cho cam.
Sau đó họ lại mời kẻ khác về sửa lại lần nữa, tiếp tục sử dụng tà môn ngoại đạo, hai lần thay đổi phong thủy trùng lặp đè lên nhau, khó lại thêm khó.”
“Thật sự không có cách giải sao?”
“Có duy nhất một cách.”
Dương Ngữ Ninh bất ngờ há hốc miệng: “Nếu đã có cách, sao trông mặt mày anh còn ủ dột thế?”
Ninh Ngọc Hiên đưa tay xoa đầu Dương Ngữ Ninh, khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười khổ: “Anh Ninh ngốc nghếch, cô nghĩ sửa phong thủy giống giải câu đố sao? Trước đây ta sửa phong thủy cho họ là áp dụng tà môn ngoại đạo, nay muốn sửa lại lần nữa chẳng khác nào tiếp tục dùng đến thứ đó…”
“Ý anh là… cấm thuật?”
Nói xong, Dương Ngữ Ninh cũng bất giác che miệng lại.
Cô ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cấm thuật, có chứa từ “cấm”, nhẹ thì tổn hại đến âm đức, nặng thì sẽ gặp phản phệ.
Đối với một người cổ đại xuất thân quyền quý như Ninh Ngọc Hiên, tổ huấn vô cùng nghiêm minh…
“Nhà họ Ninh ta là dòng dõi hoàng thất, tổ huấn từng viết rõ, con cháu trong gia tộc phải thề chết không được dùng cấm thuật hại người.”
Nói xong, hắn thở dài, mà Dương Ngữ Ninh cũng vô cùng thấu hiểu, người cổ đại rất trọng đạo hiếu, năm xưa bất đắc dĩ làm vậy một lần để bảo vệ người thân, giờ gia tộc đã lụi bại, người cần bảo vệ sớm đã yên nghỉ, tiếp tục làm trái tổ huấn chẳng khác nào tuyên bố khinh miệt tổ huấn của tổ tiên.
Cô chẳng biết nói gì, đành đặt tay lên vai Ninh Ngọc Hiên: “Anh giúp nhà họ Tạ sửa đổi phong thủy lần này cũng không tính là hại người, hơn nữa cái phản phệ gì đó nguy hiểm nhất là mất mạng, nhưng anh đã chết rồi, còn sợ gì nữa!”
Ninh Ngọc Hiên nghe xong, mặt méo xệch: “Ta nói cô ngốc, cô đúng là ngốc thật!”
“Ý gì?”
“Ta đúng là đã chết rồi, phản phệ đối với ta mà nói không ảnh hưởng là bao, phụ mẫu ta cũng đã sớm siêu thoát về với cõi trời, càng không lo phản phệ.
Thế nhưng… cô là người thân cận với ta nhất, nếu gặp phản phệ, người phải chịu ứng kiếp này chắc chắn là cô… Mà người bây giờ ta muốn bảo vệ nhất cũng chỉ có cô, cùng lắm thì… tiêu tán.”
Bởi sự kinh khủng của phản phệ, thế nên người xưa nếu không bất đắc dĩ nhất định sẽ không dùng tới cấm thuật, gây báo ứng đến những người xung quanh.
Thấy Dương Ngữ Ninh không nói gì, Ninh Ngọc Hiên lại đưa tay lên xoa đầu cô: “Sao thế? Cảm động hả?”
Dương Ngữ Ninh khịt mũi một cái, che giấu cảm xúc rối loạn trong lòng.
Quả thực phút giây vừa rồi, khi nghe Ninh Ngọc Hiên nói muốn bảo vệ cô, bất chấp hồn phi phách tán, cô đã bị rung động, trong lòng vừa thấy chua chua, lại thấy chát chát.
“Vậy ban nãy sao Tạ Doãn lại muốn nói chuyện riêng với anh? Điều này có gì không để tôi biết được đâu.”
Nghe xong câu nói, Ninh Ngọc Hiên nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy, ban nãy Tạ Doãn có nhắc tới một người con gái tên A Âm…
“A Ninh, ta hỏi cô vài câu, có phải cô sinh vào ngày 7 tháng 7 âm không?”
Dương Ngữ Ninh gật đầu.
“Tên trước đây của cô không phải Dương Ngữ Ninh đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi thứ hai, Dương Ngữ Ninh mở to mắt: “Sao anh biết?”
Quả thực, Dương Giang là cậu cô, có nghĩa là họ Dương là họ mẹ.
Kể từ sau vụ tai nạn của bố mẹ, cậu đã quyết định đổi cô sang họ Dương, nói là để tránh tà, đặt cho cô cái tên Dương Ngữ Ninh.
“Quả thực trước kia không phải tên này, cậu Dương Giang nói cái tên cũ khiến ma quỷ đeo bám, tôi phải đổi sang họ Dương, đồng âm với ‘dương’ trong ‘dương khí’, ‘ánh dương’ để tránh tà.”
“Vậy trước đây cô tên gì?”
Dương Ngữ Ninh đưa tay lên chống cằm, đăm chiêu: “Lâu quá rồi đến bản thân tôi cũng không nhớ rõ, hình như là… Lạc Khinh Âm!”
Lạc Khinh Âm!
A Âm!
Dương Ngữ Ninh không hề để ý, bàn tay giấu dưới tà áo của Ninh Ngọc Hiên đang nắm chặt lại.
Mà lúc này, trong căn phòng trước mặt bỗng vang lên tiếng đồ đạc rơi, tiếng leng keng giống như kim loại va vào nhau, còn có tiếng rên rỉ của một người phụ nữ:
“Tam lang… tam lang… là chàng sao?”.