Quỷ Phu Trời Cho FULL


Ánh trăng mờ ảo soi rọi vào phòng, mọi thứ trong phòng đều được bao phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt, trong phòng có đốt một ngọn đèn dầu nho nhỏ, ánh lửa nhẹ nhàng nhảy lên, thỉnh thoảng sẽ có vài con thiêu thân lao đến, phát ra một tiếng tách, lưu lại một các xác bị thiêu trọi.
Ở mép giường có một man nhân tóc dài rối tung đang ngồi, khuôn mặt luôn luôn cô đơn hiện ra vài phần u sầu, chú ấn bùa chu sa giữa mày ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng màu đỏ yêu mị, vẫn là tay áo rộng trường bào màu trắng, ngón tay lạnh băng của hắn khẽ vuốt ve ánh mắt thiếu niên trên giường, còn có những giọt nước mắt đã khô trên gương mặt y, cũng không biết sau khi hắn đi, y lại khóc trong bao lâu, nhớ đến lời Thiên Thanh từng nói ở trong thư phòng, nam nhân đau lòng sờ sờ khuôn mặt y, rồi ở trên đôi môi tái nhợt của y khẽ hôn một cái, nhẹ giọng nói:
“Đứa ngốc, người kia cùng lắm chỉ là một người quen cũ có dây dưa ân oán, người mà chú hai từng thích, hiện tại yêu, tương lai sẽ yêu vĩnh viễn chỉ có mình em, bất kể sống chết.

Thế nhưng em vì chú hai mà ghen, chú hai thật sự rất vui, quỷ nhỏ, chú hai yêu em mười mấy năm, em cần phải nhớ ghi sổ lại, chờ về sau đều phải đưa cho chú hai.
Sau này chú hai sẽ càng tốt với em, tốt đến mức về sau nếu có làm em tổn thương đau khổ em cũng luyến tiếc vứt bỏ chú hai, chú sẽ cùng em vĩnh viễn ở bên nhau, bất kể luân hồi sinh tử, chỉ cần chú hai còn tồn tại thì chú hai sẽ mãi mãi ở bên em, bảo vệ em.”
Thiếu niên trên giường trong lúc ngủ mơ hừ nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng xoay người, nhăn nhăn cái mũi cùng đôi mắt, nam nhân nhìn thấy cười khẽ một tiếng, tâm trạng nặng nề cũng thoải mái được một ít, ở bên cạnh thiếu niên nằm xuống.
Bây giờ còn đang tháng tư, trong núi vẫn còn rất lạnh, nam nhân lo sợ âm khí của mình sẽ khiến thiếu niên bị đông lạnh cho nên đã dùng nệm chăn bao lấy y vào lồng, nhìn dung nhan của người đang ngủ, nam nhân càng đem người ôm chặt, tựa hồ lầm bầm lầu bầu nói một câu:
“Bé ngoan, không cần vứt bỏ chú hai, bằng không chú hai sẽ vô cùng đau lòng, em bỏ được sao? Hơn nữa dù tính em không cần chú hai, thì chú hai cũng sẽ mãi mãi đi theo em, bởi vì em đã gả cho chú hai, chính là của chú hai không thể đổi ý nhé.”
Đúng vậy, của ta chính là của ta, cho dù là em cũng vậy, muốn đổi ý vậy cũng không được!
Có thể hôm qua khóc quá dữ dội, trong lòng lại khó chịu, cho nên sáng nay Lâm Trường Tư đã dậy rất sớm, y trợn mắt ngây ngốc nhìn Lâm Thiên Lí đang nằm bên cạnh, từ năm trước minh hôn cho đến nay, y vẫn là lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy Lâm Thiên Lí cùng mình chung chăn chung gối.
Trước đây mỗi lần y ngủ, cũng không biết nam nhân đang làm cái gì, căn bản là không thấy người, cho dù đêm ấy hai người có làm chuyện đó, thì ngày hôm sau khi y tỉnh dậy giống nhau đều không nhìn thấy hắn, y vẫn luôn cho rằng ma quỷ không cần ăn ngủ đây.
Lâm Trường Tư lẳng lặng nhìn thuỵ nhan của nam nhân, đột nhiên cảm thấy lòng đầy ấm áp.

Loại ấm áp này là loại cảm giác không muốn rời xa.


Đôi mắt nam nhân nhắm lại, lông mi thật dài rủ xuống mí mắt, môi cũng rất mỏng, chân mày sắc bén như kiếm, còn có ấn chú chu sa ở giữa chân mày, là văn bằng tiếng Phạn, Lâm Trường Tư cũng không biết trên đó viết cái gì cũng chỉ nhận biết một chữ ‘chỉnh’ ở trên đó.
Lâm Trường Tư che miệng cười khẽ, chú hai như vậy rất giống với boss phản diện tà giáo hay vai ác ở trên TV, ở giữa mày đều có một vết đỏ vô cùng kiêu ngạo.
Lâm Trường Tư không nhịn được vươn tay chạm vào vết đỏ giữa mày của hắn, còn chưa kịp chạm vào đã bị nam nhân nắm tay lại, đưa đến bên miệng hôn một cái, Lâm Trường Tư thấy nam nhân đã tỉnh, dứt khoát thò đầu qua ở trên đôi môi nam nhân gặm cắn, rồi cười tủm tỉm: “Chú hai, chào buổi sáng!”
Vốn dĩ ma quỷ không cần đi ngủ, nam nhân vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cho nên lúc Lâm Trường Tư tỉnh dậy hắn đã sớm biết, chỉ là giả bộ ngủ mà thôi, hiện tại mở mắt vô cùng thanh tỉnh, thân mình vừa lật đem Lâm Trường Tư đè ở dưới thân, nở nụ cười nhẹ nhàng, ở trên môi y cắn lại một cái: “Bé ngoan, chào buổi sáng!”
Lâm Trường Tư lại ôm cổ hắn hôn lên, hai người ở trên giường hôn thành một khối, dính dính nhão nhão xong một trận mới chịu bò dậy.
Nam nhân là quỷ hồn vì vậy nằm ở trên giường suốt một đêm quần áo cũng không hỗn loạn, Lâm Trường Tư thì không được như vậy, đêm qua ngủ không yên ở trong ổ chăn cọ cọ lung tung, buổi sáng thức dậy tóc như ổ gà, quần áo trên người nhăn nhún như rau ngâm, vừa nhìn đã biết là người ngủ không yên, cũng may hiện tại không phải ở tại ổ chăn trong trường.
Lâm Trường Tư dùng tạo hình này đứng ở trên giường, gãi gãi đầu, hôm qua y được nam nhân ôm đến đây, giày cũng không mang, hiện tại dưới giường cũng không có giày, y đành phải đứng ở trên giường chờ nam nhân, bây giờ nam nhân đang đi lấy quần áo và giày cho y.
Nam nhân mở túi quần áo của y, một chút móc cái này, Lâm Trường Tư nói không phải, lại một chút tìm ra cái kia, Lâm Trường Tư nói không đúng, chờ quần áo tìm đúng rồi, thì lúc nam nhân đi qua không kìm được trêu chọc y: “Thiếu gia bé ngoan, hôm nay có muốn vi phu hầu hạ em thay quần áo?”
Đứng ở trên giường lần đầu so với nam nhân cao hơn, thiếu niên giương mắt khinh bỉ liếc nhìn nam nhân một cái, hừ hừ: “Được thôi, thế nhưng, ngài Lâm Thiên Lí, ngài cổ như vậy quần áo của người hiện đại ngài biết mặc sao?”
Nam nhân nhìn y nở một nụ cười xấu xa: “Nếu có thể từ trên người em cởi xuống, vậy thì mặc vào cũng không phải là chuyện khó.”
Thiếu niên bị giọng điệu bỡn cợt của hắn kích thích đến đỏ bừng khuôn mặt, oán hận ngậm miệng, bỏ đi, bàn về việc hạ lưu y không sánh bằng tên ‘đờn’ ông lưu manh này, y hất đầu tựa như một tên nhà giàu đối với nam nhân vẫy tay: “Chú tránh ra, thiếu gia em không cần một người tay chân vụng về như chú hầu hạ.”
Nam nhân một phen nhào về phía y: “Không cần à, khó mà làm được, hôm nay vi phu càng muốn hầu hạ em!” Nói, rồi nhanh chóng cởi quần áo y xuống, hai người ở trên giường cười đùa thành một đống, Lâm Trường Tư bị nam nhân sờ đến sờ lui, khiến cho cả người ngưa ngứa không ngừng cười to, thở cũng không thở được, y phản kích gãi nách nam nhân, nam nhân một chút phản ứng cũng không có.
Hai người chơi đùa hồi lâu, nam nhân sợ thân thể trần trụi của y bị lạnh nên mới từ bỏ nâng y dậy, giúp y mặc quần áo, thế nhưng Lâm Trường Tư ban đầu còn không chịu, y lớn như vậy còn làm nam nhân giúp mình mặc quần áo, cảm thấy có chút kỳ quái và ngại ngùng, nam nhân dụ dỗ nửa ngày, y mới ngoan ngoãn tuỳ ý nam nhân đùa nghịch.
Quỷ kia tuy rằng sống ở thời cổ, nhưng mà năng lực học tập lại vô cùng tốt, giúp Lâm Trường Tư mặc quần áo còn rất ra hình ra dạng, Lâm Trường Tư cười rộ lên, thừa dịp lần đầu cao hơn nam nhân mà vung tay vỗ vỗ đầu hắn, trên mặt nghẹn ra biểu tình nghiêm trang: “Không tệ không tệ, haha, chú hai chú rất có tiền đồ làm người sai vặt, xét thấy chú có khả năng trở thành một người hiền huệ, hôm nay thiếu gia em phê chuẩn sau này chú sẽ hậu hạ em! Haha, vui chứ!”
Nam nhân cười khẽ, bộ dáng khoe khoang này, đúng là tư thế cho một chút mặt mũi liền muốn mở một phường nhuộm, nhưng mà nhìn đôi mắt cong cong vô cùng vui vẻ của thiếu niên, hắn cũng nguyện ý sủng y như vậy, nam nhân đối với y nở nụ cười ôn nhu, đôi mắt xuất hiện tia sủng nịch: “Được, được, sau này chú hai sẽ là người sai vặt của em, hầu hạ thiếu gia đáng yêu như em được rồi chứ!”

Lâm Trường Tư ôm cổ nam nhân nở nụ cười rạng rỡ: “Chú hai, chú thật tốt!”
Nam nhân ở trên môi y hôn hôn hai cái, hai mắt sáng quắc: “Vậy thiếu gia, chú hai tốt như thế, có phải nên suy xét tối nay hu tôn hàng quý, giúp người sai vặt là ta làm ấm giường?”
“Hừ, nghĩ đẹp quá!” Thiếu niên đẩy đầu nam nhân ra.
Y một đầu tổ quạ, nam nhân giúp y làm ướt rồi chải đầu, lúc nam nhân còn sống, kiểu tóc được lưu hành nhất là kiểu để xéo, bình thường Lâm Trường Tư đều để tóc theo kiểu buông thõng, hắn giúp y chải tóc thành xéo, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, tựa như nam sinh bảnh bao đang đi học ở trên tryền hình, Lâm Trường Tư nhìn gương không ngừng cười to.
Hai người cùng nhau đùa giỡn, mặt trời bên ngoài cũng đã lên cao, có một thị nữ đến gõ cửa mời đi ăn cơm thì mới dừng lại.
Nam nhân giữ chặt lấy tay Lâm Trường Tư, khuôn mặt nghiêm túc lẳng lặng nhìn y: “Bé ngoan, hôm nay quay về tìm ba mẹ em thôi, chuyện hôm qua…..”
Lâm Trường Tư thu lại vẻ tươi cuời, nghĩ đến bộ dáng hôm qua của mẹ Hứa, trong lòng có chút khiếp đảm, lời nói ngập ngừng: “Thế nhưng, mẹ em hôm qua bà……”
Nam nhân ôm lấy y: “Đừng sợ, có ta, tổng phải đối mặt.”
Lâm Trường Tư nhìn nam nhân, ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Trường Tư liền rời khỏi Lâm Trang quay về nhà, hôm qua sau khi xảy ra chuyện kia, mẹ Hứa cũng không muốn tiếp tục ở lại Lâm Trang, ông nội Hứa, bà nội Hứa nhanh chóng cùng con trai, con dâu dìu nhau về nhà, Đại Hắc và Bạch Luyện Phi cũng đi về theo, chỉ có Chu Hành ở lại Lâm Trang, không biết mỗi ngày đi theo Lâm Cửu Gia làm cái gì.
Lâm Trường Tư gục đầu, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, cũng không biết bọn họ có phải đã biết chính mình cùng chú hai ở trong từ đường làm chuyện kia.
Nghĩ đến đây y liền hận quỷ đang bám trên bạch ngọc Dương Chi đến ngứa răng, đều do chú hai xấu xa, háo sắc như vậy, y nhớ lại một hồi, lập tức nhớ đến khi ấy quỷ kia….

nhanh chóng đỏ mặt, tựa như bên tai còn có thể cảm nhận được tiếng thở dốc nặng nề của chú hai, tức khắc bị tưởng tượng của chính mình làm cho mặt đỏ tai hồng, ban ngày ban mặt mà nghĩ đến cái này, y giống như bị chú hai làm cho háo sắc……

Y một đường suy nghĩ miên man, từ xa đã nhìn thấy cửa nhà họ Hứa, trong lòng sinh ra khiếp sợ, bước chân cũng có vài phần chần chờ, đi đi dừng dừng không dám tiếp tục đi tiếp, Đại Hắc vừa đi ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy Lâm Trường Tư đang liều mạng đi về phía này, hắn nở nụ cười gian tà, đương nhiên hắn cũng biết rõ vì sao y không dám bước đến đây.
Thời điểm buổi chiều hôm qua, đột nhiên có thủ vệ chạy đến nói Lâm Thiên Lí thế nhưng phá giải phong ấn điêu khắc đi ra ngoài, Lâm Cửu Gia vô cùng khiếp sợ, mọi người đều nhanh chóng chạy theo Lâm Cửu Gia đi đến nơi đó, kết quả vừa mới tới cửa thì nghe thấy, ặc, một trận thanh âm không hài hoà, da mặt Đại Hắc hắn dày như vậy cũng bị kích thích đến mặt đỏ tai hồng, không dám tiếp tục ở lại, còn Chu Hành căn bản không có cảm thấy cái gì, đứng ở nơi đó nghiên cứu tìm tòi, hắn chịu không nổi mạnh mẽ lôi kéo gã rời đi, sau đó nhìn thấy Bạch Luyện Phi dùng vẻ mặt cô đơn đi theo sau, sau nữa người nhà họ Hứa về nhà, bọn họ cũng kéo về theo.
Đại Hắc trông thấy Lâm Trường Tư thì giả vờ ho khan hai tiếng: “Tôi nói này bé ngoan, thật không nhìn ra cậu còn OPEN đến vậy, haha.”
Đáng khinh! Lâm Trường Tư tàn nhẫn đá hắn một cái, bảo hắn đi chết đi.
Bộ dáng kiêu ngạo như này, Đại Hắc cười trộm một tiếng, nhanh chóng nắm tay Lâm Trường Tư kéo đến cửa nhà, lớn giọng gọi: “Chú ơi dì ơi, bà nội Hứa, ông nội Hứa à, bé ngoan trở về rồi!”
Lâm Trường Tư còn chưa kịp làm tốt tâm lý chuẩn bị, nháy mắt luống cuống tay chân.
Không đến hai phút, ông nội Hứa và bà nội Hứa đã đi đến, hai ông bà từ khi bắt đầu nghe xong lời Lâm Trường Tư nói từ sớm đã có chuẩn bị, tuy rằng lúc ấy nghe thấy cái kia cũng rất khiếp sợ, thế nhưng vừa qua một ngày là đã bình tĩnh trở lại, thế nhưng con dâu và con trai cho dù ông đã chuyển lời Lâm Trường Tư nói qua, nhưng mà mẹ Hứa vẫn còn cảm thấy có ẩn tình gì khác, trong lòng còn ôm hi vọng, không tin tưởng hoàn toàn, kết quả chính tai nghe được, nhận phải kích thích quá lớn, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu.
Bà nội Hứa nhìn Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư nhanh chóng cúi đầu, trong miệng ấp úng gọi: “Bà nội, con…..” Con con con không tìm ra nguyên nhân, lắp bắp rồi dừng lại, y cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Bà nội Hứa thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Lâm Trường Tư: “Vào đi, mẹ con bà ấy…..

Haizzz….

Bà đã khuyên qua, con lại cùng bà ấy nói chuyện cho tốt, bà ấy á, luyến tiếc cùng con tức giận.”
Ông nội Hứa cũng chau mày, thế nhưng cháu ngoan nhà mình…Chuyện phát sinh vào lúc minh hôn nên có điều giác ngộ, lý do trước đây, kết quả hiện tại, Trường Tư vượt qua dự đoán của bọn họ yêu thích quỷ kia, chuyện này không phải là lỗi của y, càng không thể trách cứ, hơn nữa mẹ Hứa tức giận phiền muộn như vậy, đoán chừng là giận chính mình mà không phải là Trường Tư.
Bà nội Hứa nắm tay Lâm Trường Tư đi vào nhà, Lâm Trường Tư cắn chặt đôi môi, càng đi đến gần sảnh trước của nhà trúc, lòng y càng thêm mông lung, nội tâm sinh ra khiếp đảm, đến khi nhìn thấy mẹ Hứa ngồi trên ghế tre đầy mặt u sầu, y không khỏi cúi đầu, cứng đờ đứng ở nơi đó.
Mẹ Hứa quét mắt liếc nhìn Lâm Trường Tư một cái xụ mặt không nói gì, Lâm Trường Tư càng thêm không dám mở miệng, tuy rằng từ nhỏ mẹ Hứa yêu thương Lâm Trường Tư có thừa, hơn nữa tính cách ôn nhu ít khi tức giận, nhưng mà một người càng ít tức giận thì một khi giận lên chính là nghiêng trời lệch đất, mà lần này, đoán chừng là lần mẹ Hứa tức giận nhất.
Hai người giằng co không nói một lời, bà nội Hứa nhìn bộ dáng cúi đầu đáng thương của Lâm Trường Tư, nội tâm đau lòng cháu trai không nhịn được đẩy con dâu ra: “Ngưng Phân, nói một câu đi!”
Mẹ Hứa sắc mặt u ám, nội tâm rối loạn như ma, ngẩng đầu nhìn Lâm Trường Tư một cái, không kìm được bi thương, nước mắt rơi xuống như mưa: “Bé ngoan, đều là lỗi của mẹ, nếu như năm đó không phải vì mẹ bất cẩn, làm con sinh non, thì con sẽ không…..Hết thảy mọi chuyện sẽ không xảy ra, đều là mẹ sai, khiến con tổn thương, con không có hại mẹ, là mẹ không tốt…..”

Lâm Trường Tư bị mẹ Hứa làm cho hoảng hốt lo sợ nhanh chóng nhào qua ôm lấy mẹ Hứa: “Không phải đâu mẹ, mẹ không có sai, mẹ sinh con ra như thế nào là do mẹ sai chứ, là con không tốt, khiến mẹ tổn thương, mẹ không có hại con, là con không tốt…..”
Lâm Trường Tư nhìn mẹ Hứa liếc mình một cái, nếu nói thời điểm minh hôn năm trước y còn oán hận, thì hiện tại y chỉ cảm thấy may mắn, may mắn gặp được chú hai, cho dù chú hai là quỷ thì y cũng cam tâm tình nguyện ở cạnh bên hắn.
Lâm Trường Tư lau nước mắt, nắm tay mẹ Hứa: “Mẹ, không phải, lúc minh hôn con không có trách mẹ bây giờ càng không, là con cam tâm tình nguyện ở cạnh chú hai, không phải mẹ hại con, mà tự con nguyện ý…..”
Mẹ Hứa lắc đầu: “Không phải, khẳng định là hắn bức bách con, hắn là quỷ còn là một người đàn ông, con như nào sẽ nguyện ý ở bên hắn chứ!”
Lâm Trường Tư: “……..”
Lâm Trường Tư nhìn mẹ Hứa, nắm lấy tay áo giúp mẹ Hứa lau khô nước mắt, đối với mẹ Hứa nở một nụ cười tươi, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, lúc bắt đầu có lẽ là bức bách, nhưng mà hiện tại là con cam tâm tình nguyện, con thích chú hai, nghĩ cùng hai bên nhau cả đời.”
Mẹ Hứa bị câu nói của y kích thích mở to hai mắt, đôi môi run rẩy nói không nên lời, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, Lâm Trường Tư quyết tâm nói tiếp: “Mẹ, con không lừa mẹ, là con nguyện ý.”
Mẹ Hứa nháy mắt giận tím mặt, đứng lên ném tay Lâm Trường Tư ra, Lâm Trường Tư bị động tác vùng vẫy của bà làm cho không thể đứng thẳng, lùi về phía sau vài bước sắp sửa té ngã, biểu tình mẹ Hứa nháy mắt cứng đờ vô thố(1), thân mình đi lên chuẩn bị nắm lấy, lại bị một đoàn khói đen giành trước.
(1): Vô phương ứng đối.

Miêu tả cực kì sợ hãi.
Mắt thấy Lâm Trường Tư suýt nữa té ngã, Lâm Thiên Lí vội vàng xuất hiện nắm vòng eo của y, một tay đỡ lấy thân thể của y, trên trán cũng xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh, tay không dấu vết ở trên bụng y trấn an hai cái.
Mẹ Hứa thiếu chút nữa đẩy ngã Lâm Trường Tư, hiện tại nhìn thấy nam nhân đỡ lấy y, bà xấu hổ thu tay lại, mặt nghiêng sang một bên, nhìn không thấy biểu cảm của bà, bà vô lực đưa lưng về phía Lâm Trường Tư, quơ quơ tay: “Các người về đi, tôi cần bình tĩnh trở lại.” Nói rồi nhanh chóng vào phòng.
Lâm Trường Tư còn định nói thêm gì đó, bà nội Hứa đi đến vỗ vỗ tay y: “Các ngươi đi về trước đi, mẹ con miệng đầy dao găm nhưng tâm đậu hủ, khẳng định sẽ nhả ra thôi, không có chuyện gì, trở về đi.”
Lâm Trường Tư nhìn bà nội Hứa, cô đơn rũ mắt, mẹ y từ nhỏ đã sủng y, mỗi lần y kiên trì như vậy, tuy rằng mẹ Hứa không vui nhưng cũng sẽ thỏa hiệp với y, thế nhưng trong lòng mẹ Hứa sẽ bị dày vò, y nghĩ đến đây, trong lòng liền vô cùng khổ sở.
Bà nội Hứa nhìn thấy Lâm Trường Tư như vậy, chỉ có thể thở dài, lại nhìn Lâm Thiên Lí ở phía sau, trong miệng rối rắm nửa buổi, cũng không biết cuối cùng nên gọi cái gì, nam nhân này so với bà còn lớn tuổi hơn, nhưng mà bề ngoại lại trẻ tuổi như thế, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm của hắn, đoán chừng cũng không cần bà chỉ điểm cái gì, bà nội Hứa hàm hồ hồi lâu, vẫn là nói một câu: “Hy vọng ngài có thể chăm sóc Trường Tư cho tốt, y từ nhỏ đã được nuông chiều, tuy rằng tính cách ôn hoà, nhưng mà cũng có chút quật cường, mong ngài đảm đương nhiều hơn.”
Nam nhân bởi vì mẹ Hứa suýt chút nữa đẩy ngã Lâm Trường Tư mà lòng không vui, đối mặt với bà nội Hứa cũng không muốn khách sáo nhiều lời, dứt khoát gật đầu, nhanh chóng nắm tay Lâm Trường Tư ra cửa, Lâm Trường Tư không chịu bướng bỉnh đứng tại chỗ: “Em không về, đêm nay sẽ ngủ ở đây.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận