Công viên người đến người đi, khoé môi nam nhân nở ra một nụ cười tà vẻ mặt thì không đứng đắn còn làm ra động tác mờ ám, ba mẹ mang theo con nhỏ ở bên cạnh đều liếc nhìn trong miệng toàn là nhàn ngôn toái ngữ(1), Lâm Trường Tư lạnh mặt: “Tiên sinh, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Thành ngữ 闲言碎语 : Không bằng lòng; không thỏa mãn; không căn cứ (lời nói) | Những lời nói không quan hệ tới việc chính; nói tào lao; tám nhả.
Thanh niên nghiêng đầu trên mặt lộ ra biểu tình ngây thơ, nhẹ nhàng hử một tiếng: “Haizzz, chẳng lẽ ta còn chưa nói rõ sao?”
Bộ dáng một chút cũng không để ý này thật là thiếu đánh!
Lâm Trường Tư trừng hắn, thanh niên trông thấy biểu cảm tức giận của Lâm Trường Tư thì cười khẽ, chậm rãi nói: “Ha ha, mỹ nhân tức giận cũng đẹp làm sao, nếu ta là tên ác quỷ kia khẳng định cũng sẽ chọn cậu, cũng chỉ có ta là có sở thích độc đáo thích tự ngược bản thân mà đi thích hắn, Ài ~”
Lời nói này cũng mang quá nhiều hàm nghĩa rồi nhờ, Lâm Trường Tư nghe xong cả kinh trừng lớn hai mắt: “Anh biết tôi?!”
Thanh niên cũng không có ý định giấu giếm, hắn giả vờ đáng yêu bĩu môi gật đầu cười tủm tỉm: “Đương nhiên là biết, từ lúc các cậu quay về thành phố A mỹ nhân nhà ta đã ra lệnh cho ta giám thị các cậu cho tốt, ta vì muốn y vui cho nên nghe lời làm theo, hì hì, theo cậu lâu như vậy thật vất vả hôm nay mới thấy cậu đi ra ngoài một mình, vì vậy ta tự nhiên sẽ xuất hiện để chúng ta quen biết lẫn nhau.”
Giám thị? Mỹ nhân? Người này vui vẻ cười nói nhưng lời nói ra hoàn toàn không có ý tốt, trong lòng Lâm Trường Tư cả kinh trên mặt lại không lộ ra biến hoá, nhẹ nhàng nhíu mày hỏi: “Mỹ nhân mà anh nói là chỉ Lan Nạp?”
Thanh niên cười tủm tỉm: “Mỹ nhân thật thông minh!”
Biết tên này là người của Lan Nạp, Lâm Trường Tư cũng không có cảm giác kinh ngạc cho lắm bởi từ trước đến nay y chưa từng cùng người ngoài kết thù, có thể làm ra chuyện theo dõi cùng hạ độc y ngoại trừ nghĩ đến nhóm người Lan Nạp thì không còn ai khác.
Đã rõ thân phận người đến Lâm Trường Tư cũng không có bày ra vẻ mặt không tốt hay là cảm xúc sợ hãi nào, tuy rằng Lan Nạp là kẻ tàn nhẫn ác độc nơi nơi đều bắt giết các cô gái thế nhưng hắn lại yêu chú hai sâu nặng.
Mà bọn họ đã ở thành phố A gây án được vài tháng nhưng cho đến hiện tại cũng không có bị bắt, không thể không nói thủ đoạn của bọn họ rất cao siêu.
Một đám người như vậy muốn ra tay đối phó y vậy thì y đã sớm chết vì vậy bây giờ chỉ có một nguyên nhân, dựa theo lời hắn nói ngày đó là bởi vì ngại có chú hai ở bên cho nên không dám xuống tay.
Hắn đã không dám hạ thủ thì thuộc hạ của hắn tự nhiên cũng sẽ không đối với y ra tay.
Trong lòng y hiểu rõ liền nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Anh cứ bắt lấy tôi như vậy làm gì, muốn ra tay bắt người ngay giữa đường sao?”
Thanh niên lộ ra biểu tình chấn kinh tựa hồ không dám tin tưởng Lâm Trường Tư sẽ nói ra lời này: “Làm sao dám, đối với một mỹ nhân xinh đẹp như cậu ta làm sao có thể ra tay thô lỗ như vậy được, chúng ta có quen biết nhận thức sao, cũng chỉ có ta biết cậu nhưng cậu lại không biết ta điều này thật không công bằng mà.
Nếu không, cậu hôn tôi một cái tôi sẽ tha cho cậu như nào?”
Thanh niên cười hì hì thò mặt qua.
Lâm Trường Tư lạnh mặt rõ ràng là không có ý tốt thế nhưng lại làm ra bộ dáng phúc hậu và vô hại, lần đầu tiên y cảm thấy chú hai xụ mặt lạnh băng cũng không tệ ít ra thì y nhìn không chán!
Lâm Trường Tư cũng không muốn cùng một người kỳ dị như này nói nhảm cho nên y xoay người chuẩn bị rời đi, thế nhưng Mạch Linh lại kéo trở lại, Lâm Trường Tư vung tay không cẩn thận đánh vào bụng hắn, y ngạc nhiên nhìn hắn hửm một tiếng xúc cảm thật kỳ quái.
Thân thể nam nhân thật kỳ quái mềm như bông vậy, tay đánh vào thế nhưng sẽ tự động lõm đi xuống, không thể chịu được bất kỳ sức lực nào này vẫn còn là người sao?
Thanh niên đối mặt với Lâm Trường Tư giả vờ lộ ra bộ dáng có chút tức giận, đôi mắt thì vẫn cười hì hì tựa hồ giống như người lớn dạy dỗ trẻ con vậy: “Mỹ nhân, cậu không ngoan nha, hành vi đánh người chính là hành vi không đúng, hửm? Ta phải dạy dỗ cậu như thế nào đây?”
Hắn đánh giá Lâm Trường Tư từ trên xuống dưới vài lần sau đó đôi mắt trở nên sáng ngời miệng cười hì hì: “Nếu cậu không muốn hôn tôi vậy thì cậu cho tôi cắn một miếng nhá.”
Hắn nói rồi thu liễm tươi cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp nâng tay nắm lấy bàn tay Lâm Trường Tư đưa lên miệng, hàm răng sắc nhọn đâm xuyên qua làn da, Lâm Trường Tư chỉ kịp kêu lên một tiếng máu huyết đỏ thẫm cứ như vậy tuôn ra ào ào nhỏ giọt xuống bãi cỏ.
Thanh niên nhìn vẻ mặt đau đớn của Lâm Trường Tư đầu lưỡi ở mu bàn tay liếm láp vết thương vài cái, nụ cười trái lại càng thêm sáng lạn.
Hắn nắm lấy tay của y cẩn thận nhìn dấu răng ở trên tay y, sau đó lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm, bĩu môi tự luyến: “Ấy, hàm răng của ta lớn lên còn rất ngay ngắn chỉnh tề.”
Lâm Trường Tư hoảng sợ trừng lớn hai mắt, dùng sức vùng vẫy, người nọ đã đạt được thứ mình muốn không sao cả mà buông tay.
Lâm Trường Tư nâng tay ghê tởm lau lau lên trên quần áo, cọ cọ vài cái lại nâng tay lên nhìn dấu răng trên tay mình, rõ ràng chỉ có mấy cái lỗ nhỏ thế nhưng lại không ngừng tuôn máu ra ngoài, còn có nóng rực đau đớn.
Trong lòng Lâm Trường Tư bùng lên lửa giận không nhịn được chửi ầm lên: “Anh bị bệnh tâm thần à!”
Thanh niên liếc mắt nhìn y không sao cả nhún vai: “Tư mỹ nhân thật thông minh biệt danh của ta mà cũng biết!”
Đối với thủ thế loé người rời đi của y hắn chỉ nhẹ nhàng lay động: “Lễ vật đã được đưa đến, đi trước đây!”
Hắn nói rồi xoay người rời đi, đi được hai bước thì dừng lại tựa như nhớ đến chuyện gì đó mà lùi về.
Tay hắn cắm túi, đầu nghiêng ra sau nhìn vào Lâm Trường Tư nở nụ cười hiền lành: “Xét thấy cậu là một người đẹp chết đi thì có vài phần đáng tiếc, vì vậy ta sẽ hảo tâm nói cho cậu biết một chuyện.
Cậu biết mệnh cách của mình nhỉ? Vậy cậu có biết máu của mình đối với ma quỷ mà nói có bao nhiêu lực hấp dẫn chí mạng không? Chỉ cần một giọt máu là mùi vị mê người của cậu có thể dẫn đến một đàn quỷ đến tựa như lùa vịt, tựa như là lúc cá mập ngửi được mùi tanh vậy.”
Càng nói về sau thì giọng nói của hắn càng thêm trầm thấp sâu thẳm, ban đầu Lâm Trường Tư không nghĩ đến vụ đó, hiện tại nghe hắn nói như vậy biểu tình của y nháy mắt biến thành kinh hoảng sợ hãi.
Hắn nhìn Lâm Trường Tư nói tiếp: “Nơi này phố xá đông đúc dương khí nhiều ma quỷ tầm thường sợ hãi dương khí sẽ không đến đây, nhưng cố tình nơi này lại là nơi có nhiều ác quỷ nhất cậu biết vì sao không?”
Lâm Trường Tư chỉ trừng mắt oán hận nhìn hắn chứ không nói, hắn cũng không chút để ý tiếp tục tự nói tự đáp: “Bởi vì nơi này nhiều người cho nên cơ hội tìm được kẻ chết thay cũng cao hơn.
Tư mỹ nhân biến ngốc rồi sao? Chuyện đơn giản như vậy cũng không biết.”
Nói xong hắn lại nhìn Lâm Trường Tư nở nụ cười đầy ẩn ý: “Mỹ nhân, cậu cần phải cẩn thận một chút lớn lên xinh đẹp như vậy chết đi thì Mạch Linh sẽ đau lòng lắm.”
“À, còn có một chuyện suýt chút nữa quên nói với cậu, vết thương bị ta cắn không dễ dàng khép lại đâu.
Hì hì lấy máu mỹ nhân đút cho đám ác quỷ kia thật là lãng phí, thế nhưng mỹ nhân ta thích chỉ có mình y, mỹ nhân đó quá hung dữ nếu ta không chịu thuận theo thì y sẽ đánh ta mất.”
Hắn nhăn mũi tỏ vẻ buồn rầu lát sau lại cười rộ lên: “Hì hì, mỹ nhân lần này ta đi thật đấy!”
Mạch Linh đưa lưng về phía Lâm Trường Tư vẫy vẫy tay lần này hắn không có quay đầu nhìn lại, Lâm Trường Tư nhìn bóng lưng của hắn đang dần đi vào rừng cây nhỏ, sau khi tránh khỏi tai mắt của mọi người thì hắn nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên các cành cây không quá vài lần người đã biến mất.
Lâm Trường Tư nhìn bàn tay không ngừng chảy máu, bởi vì sức mạnh cả hai trên lệch quá xa cho nên y chỉ dám ở trong lòng mắng hắn trên dưới mười ngàn lần.
Y một bên suy nghĩ biện pháp một bên bó chặt cánh tay rồi rời khỏi công viên, nếu như lời tên kia là thật vậy thì sẽ có rất nhiều ác quỷ bị y dẫn dụ đến đây, mà nơi này lại có rất nhiều trẻ con y không muốn khiến cho đám nhỏ gặp phải tai ương.
Trong lòng y hiểu rõ hiện tại cách tốt nhất là quay trở về tìm chú hai thế nhưng nội tâm y biệt nữu không muốn quay về, tuy rằng bây giờ tâm tình của y đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, nhưng mà bây giờ y vẫn không muốn nhìn thấy hắn ta.
Thế nhưng ngoại trừ Lâm Thiên Lí thì y không nghĩ ra ai khác có đủ năng lực bảo vệ được mình, Chu Hành chỉ là thiên sư gà mờ tốt nhất đừng cho hắn can thiệp vào, còn nhóm người Bạch Luyện Phi lại càng không được bởi vì bọn họ là người thường.
Suy nghĩ hồi lâu y vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào, cắn chặt răng vẫn nên quay về thôi tuy rằng rất có thể chú hai sẽ tức giận thế nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để tuỳ hứng.
Y chỉ vì tâm tình buồn khổ cho nên mới ra ngoài chứ không phải y đem tính mạng của mình ra ngoài để đùa giỡn, hơn nữa y còn muốn sống bên chú hai cả đời đấy cũng không nghĩ người một nhà đều biến thành quỷ.
Nghĩ thông y liền nhanh chóng chạy ra đường lớn đứng ở ven đường gọi xe rồi leo lên.
Lên xe Lâm Trường Tư mở miệng nói địa chỉ sau đó xe đã bay nhanh lao ra ngoài.
Trung tâm thành phố vào lúc tối vẫn còn rất đông đúc nhiều xe thế nhưng kỹ thuật lái xe của bác tài không tệ, một đường chạy đi tựa như là một con rắn đều không bị lẹt lại, khi đến đèn đỏ cũng không cần Lâm Trường Tư thúc giục hắn đã tự mình vượt đèn.
Lâm Trường Tư: “…….”
Cái này có phải quá tự giác rồi không? Trong lòng Lâm Trường Tư dâng lên cảm giác kỳ quái nhìn như nào cũng thấy vị bác tài này so với y còn gấp gáp hơn….
Một loại cảm giác sởn cả tóc gáy bò lên trên lưng, Lâm Trường Tư cẩn thận nuốt nuốt nước miếng nhìn bàn tay đang được bao trong quần áo, y chậm rãi nhích người đến cửa xe rút thành một cục.
Trong không khí tản ra mùi máu tươi nhợt nhạt, rõ ràng từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, bên ngoài vẫn là ngựa xe như nước, đèn sáng lập loè thế nhưng lại không hề nghe thấy một chút thanh âm ầm ỹ, lỗ tai giống như bị người dùng cái gì đó lấp kín không còn âm thanh chỉ còn tiếng vọng từ khoảng trống, trong xe cùng bên ngoài tựa như hai thế giới hoàn toàn đối lập.
Trong xe một mảnh tối đen chỉ có đồng hồ tốc độ ở trên bảng điểu khiển phát ra ánh sáng màu lam mờ nhạt, người lái xe ngồi trên ghế lái dường như không hề có bất kỳ cảm giác gì đối với thế giới bên ngoài, từ khi hắn ngồi lên xe đến bây giờ thì vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm về phía trước chưa từng cử động, đôi tay của hắn đặt trên tay lái cũng không có động đậy chiếc xe vẫn mãi chạy về phía trước và cũng chưa từng quẹo vào góc phố nào.
Lâm Trường Tư lén lút liếc nhìn vào khe hở giữa hai cái ghế lái phía trước, sau đó y thiếu chút nữa sợ tới mức hét lên, người tài xế kia vậy mà chỉ có một nửa cơ thể ngoài ra còn có một đống nội tạng treo lơ lửng trên cơ thể của hắn và ở phần eo còn rớt ra một chút vật kinh tởm gì đó.
Lâm Trường Tư đổ mồ hôi lạnh xoẹt xoẹt, hèn chi ở giữa nơi đông đúc như này lại có thể ‘may mắn’ bắt được một chiếc xe ai dè là do gặp quỷ.
Lâm Trường Tư lo sợ nơm nớp liếc nhìn bóng dáng đồ sộ bất động của hắn, cố gắng bình phục trái tim vì hoảng mà đập thình thịch, nuốt nuốt nước miếng cho thấm giọng rồi lại cố gắng bảo trì giọng nói ổn định: “Bác tài, đột nhiên tôi nhớ tôi còn có thứ cần mua, ngài có thể cho tôi xuống đây được không?”
Quỷ kia tựa như không nghe thấy đôi mắt như cũ nhìn về phía trước và chiếc xe vẫn đang vững vàng chạy băng băng trên đường, bên trong không gian yên tĩnh trái tim nhỏ bé của Lâm Trường Tư đã nhấc lên đến cuống họng, cơ hồ có một loại xúc động muốn phá cửa chạy ra ngoài.
Quỷ kia từ kính chiếu hậu liếc y một cái đôi mắt âm u sáng lên, chiếc xe chậm rãi dừng lại sau đó hắn từ từ quay đầu, tiếp theo đập vào mắt Lâm Trường Tư là một khuôn mặt nát bấy, hắn nhìn Lâm Trường Tư rồi nở nụ cười quỷ dị, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, thế nhưng anh phải trả tiền xe trước.”
Lâm Trường Tư đối diện với khuôn mặt máu thịt lẫn lộn thét to một tiếng sau đó liều mạng tông cửa, trái tim nhỏ bé của y cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Này sau có thể gọi là mặt người được, máu thịt bê bét, não lòi ra ngoài, gần một nửa khuôn mặt bị lõm vào, một bên nhãn cầu thì rớt ra ngoài treo lủng lẳng ở mí mắt, một con khác thì phát ra ánh sáng xanh lục nhìn chằm chằm vào y.
Con quỷ vừa hiện hình thì chiếc xe cũng nhanh chóng biến thành một đống sắt vụn, Lâm Trường Tư liều mạng đập cửa hô to cứu mạng.
Quỷ kia ở ghế lái tràn ra một chuỗi tiếng cười quỷ dị vô cùng chói tai khó nghe, cái miệng không có đôi môi thâm sâu như cái lỗ đen thỉnh thoảng sẽ có sâu bọ bò ra rơi xuống người hắn.
Hắn thưởng thức xong nỗi sợ hãi của Lâm Trường Tư thì vỗ vỗ ghế ngồi phía sau: “Nhóc con, đừng quậy nữa ra thu tiền xe đi!”
Hắn đang làm gì?! Lâm Trường Tư hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm thì bỗng nhiên cảm thấy bên tai truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, Lâm Trường Tư vừa quay đầu tức thì sợ đến mức xây xẩm mặt mày ngồi xụi lơ ở trên ghế.
Cục gì đang nằm ở trên cửa sổ vậy? Một đứa bé cả người đỏ tươi như máu?
Lâm Trường Tư mở to hai mắt lồng ngực cơ hồ không thể hô hấp, cả người của nó đỏ đến mức biến đen máu trong người nó tựa như bị ngưng kết, bên ngoài hiện ra một tầng máu rỉ sắt, toàn bộ lớp da ngũ quan của nó đều được dùng kim chỉ may vá hợp lại với nhau, nhìn qua giống như một cục thịt máu.
Đôi mắt của nó đã bị khâu lại với nhau, rõ ràng là nó không có mắt thế nhưng Lâm Trường Tư lại cảm thấy quỷ nhỏ kia đang nhìn chằm chằm vào y.
Lâm Trường Tư đổ mồ hôi trán cơ bản là không dám cử động, nhìn thấy cục thịt máu me nhầy nhụa kia y ngay lập tức nhớ đến Tiểu Bảo, nhớ đến những đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu trong công viên, sau đó lòng y quay cuồng một trận, xoẹt xoẹt chảy xuống mồ hôi lạnh.
Y khó khăn hít sâu hai cái cố gắng bình phục trái tim đang đập thình thịch liên hồi, thế nhưng y lại nghĩ làm thế nào mới có thể trấn định được bản thân? Bởi cái thứ ở ngoài cửa sổ vẫn là làm y lạnh hết sống lưng, mềm nhũn cả người.
Trong xe ngoài xe đều có quỷ thật là trước có sói sau có hổ, rõ ràng bên ngoài cửa sổ người đến người đi vậy mà hai con quỷ này lại dám to gan xuất hiện.
Hiện tại y nhớ đến vấn đề này cũng không mấy dễ dàng, thấy y bị doạ đến xụi lơ quỷ tài xế bắt đầu vươn tay bắt lấy y, cục thịt đỏ bên ngoài cửa sổ cũng rống lên vươn cánh tay mập mạp đi vào trong xe, kính cửa sổ vỡ nát cắt mở da thịt của nó nhưng mà không hề có một giọt máu xuất hiện, hoàn toàn là một cái xác khô.
Mắt thấy bọn chúng càng lúc càng gần mình, huyết sắc trên mặt Lâm Trường Tư đều rút đi từ từ, trong miệng y hô to hai từ cứu mạng, thân thể cũng liều mạng tông cửa cũng may chiếc xe là đống sắt vụn rỉ sét, cho nên chỉ cần tông vài cái là cánh cửa đã mở ra một chút khe hở.
Quỷ lớn trong xe nhìn thấy Lâm Trường Tư sắp sửa chạy trốn thì chỉ vào quỷ nhỏ gầm lên một tiếng giận dữ: “Mày đúng là thằng nhóc vô dụng! Mày còn không mau nhanh lên, mẹ nó, thật vất vả mới có thể cướp được cục thịt mỡ này, đợi lát nữa đám quỷ kia đuổi tới thì đừng hòng có phần của chúng ta!”
Tiếng hét của quỷ lớn không chỉ làm cho Lâm Trường Tư càng thêm điêng cuồng tông cửa mà huyết anh cũng trở nên bất mãn, tuy rằng đôi mắt của nó bị may lại không thể nhìn thấy thế nhưng đầu của nó vẫn vô cùng chuẩn xác huớng về phía quỷ lớn tràn đầy cảnh cáo.
Quỷ tài xế bị áp suất âm trầm của nó làm cho ấp úng thu thanh, quỷ anh lại tiếp tục quay đầu ‘nhìn chằm chằm’ vào Lâm Trường Tư, tiếng thở dốc nghẹn ngào trong cổ họng nó càng thêm nặng động tác cũng bắt đầu nhanh lên, ‘rầm’ một tiếng cánh cửa kính đã bị bể nát.
Lâm Trường Tư bị âm thanh kia doạ đến kêu lên tiếp theo vội vàng dùng hết sức lực toàn thân của mình hung hăng đâm về phía cửa, cạch một tiếng cánh cửa được mở ra Lâm Trường Tư lộc cộc chạy ra ngoài, gần như cùng lúc đó y cảm thấy được trên lưng của mình có một vật thể lạnh lẽo, sau đó y lập tức nghe thấy tiếng thở hồng hộc hồng hộc dán ở bên tai mình.
Trong nháy mắt y đã nghĩ ra đó là thứ gì rồi sợ hãi hét lên, cánh tay hoảng loạn hướng về phía cổ ném bay vật kia ra ngoài, lúc ném bay vật kia thân thể của y bị vướng phải cửa xe mà té ngã.
Sợ hãi quỷ nhỏ sẽ đuổi theo, y còn chưa kịp đứng vững thì đã nhanh chóng trở tay đóng lại cửa xe, sau đó y liền nghe thấy cửa xe cạch một tiếng tiếp theo là những tiếng kêu gào thảm thiết chứa đầy đau khổ.
Lâm Trường Tư trộm liếc nhìn một cái thì lập tức trông thấy phía dưới cửa xe tồi tàn là một đoạn cánh tay của trẻ con đang động đậy nảy lên, mà huyết anh ở trong xe là đang ôm lấy tay mình không ngừng kêu rên.
Lâm Trường Tư hoảng sợ, lúc y đóng cửa đã dùng rất nhiều sức lực mà nó cũng không ngừng nắm lấy tay y cho nên cái tay đã bị kẹp lại, mà một đoạn cánh tay này sau khi rời khỏi linh thể cũng nhanh chóng bốc hơi trắng.
Có thể sau khi huyết anh chết cơ thể đã được đem đi hong khô, huyết anh che tay kêu rên thảm thiết, đôi mắt đỏ tươi như máu chật vật tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư như muốn xé toạc, kêu gào không ngừng, Lâm Trường Tư lau lau mồ hôi trên trán sợ hãi lùi ra phía sau.
Mi đừng nhìn ta như vậy ta cũng đâu muốn bấm gãy cánh tay của mi, ta làm sao biết được sau khi mi chết thì thân thể đã bị đem đi hong khô, máu và da đều đã trở nên giòn hoá rất dễ bị đứt gãy chứ.
Đối mặt với đôi mắt hung ác Lâm Trường Tư cũng không dám tiếp tục nhìn thẳng, xoay người nhanh chóng liều mạng chạy về phía trước, rõ ràng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài vẫn là trung tâm thành phố thế nhưng sau khi lao người ra khỏi cửa xe, kết giới đã bị phá vỡ lộ ra chân dung thật sự.
Ngoại trừ đường lớn trải nhựa thì hai bên đường toàn là cây cối rậm rập còn dựng hàng rào, hoang tàn vắng vẻ đèn đường đều bị hỏng nhìn như nào cũng giống núi sâu không người.
Y đã không còn đường để chọn cũng không dám quay người nhìn lại phía sau, mà quỷ nhỏ kia sau khi hoà hoãn cơn đau cũng đã nhanh chóng từ trong xe bò ra, thân mình vừa chuyển lập tức nhảy lên nóc xe, tứ chi chạm đất tựa như một con dã thú hung mãnh điên cuồng đuổi theo Lâm Trường Tư, trong cổ họng của nó còn phát ra một chuỗi tiếng thét gào.
Lâm Trường Tư nghe thấy tiếng thở hồng hộc của nó là biết nó đang vô cùng tức giận, nhớ đến đôi mắt hung ác của nó đôi chân mềm nhũn của Lâm Trường Tư giống như được bôi dầu càng chạy càng nhanh..