Mùa hè tinh mơ sương mù dày đặc.
Trên mặt hồ nước xanh đậm có một chiếc thuyền nhẹ nhàng lược qua nghênh đón vài cơn gió nhẹ lướt qua hồ sen vô cùng dễ chịu.
Trên thuyền có hai người nam nhân đang ngồi đối diện, ở giữa là một cái bàn lùn gỗ lê sơn đỏ đang đặt bút và mực, một người mặc áo màu lam cúi đầu chấp bút, một người mặc áo màu xanh quan sát vô cùng hứng thú, hai người đều mặc quần áo giản dị và lỏng lẻo, gió nhẹ thổi đến vô cùng nhàn nhã.
“Tử ấu? Tử ấu?” Thanh niên bận áo lam vừa ngẩng đầu liền trông thấy người đối diện đang ngây ngốc nhìn mình, vẻ mặt hoảng hốt không biết là đang suy nghĩ cái gì, hắn buông bút thò lại gần giơ tay vẫy vẫy trước mặt gã.
Thanh niên áo xanh bị hắn nhẹ gọi mà bừng tỉnh, hả một tiếng phục hồi tinh thần, mới vừa tập trung ánh mắt thì lập tức đối diện với khuôn mặt nam nhân, khoảng cách cùng lắm chỉ là một gang tay ngay cả lông mi nam nhân đang rung động cũng nhìn thấy được, khuôn mặt thanh niên phút chốc liền đỏ theo bản năng mà rụt thân thể ra sau một chút.
“Ấy, cẩn thận!” Vốn dĩ ghế ngồi là một cái ghế đẩu thấp cho nên gã vừa rụt người cơ thể lập tức lảo đảo, thanh niên áo lam vội vàng nắm chặt tay gã đỡ lấy.
Thanh niên áo xanh suýt nữa bị ngã xấu mặt vì vậy mặt càng đỏ hơn, miệng ấp úng không dám nói tiếng nào.
Nam nhân buông tay gã ra nhìn bộ dáng ngại ngùng của gã nhịn không được khẽ cười một tiếng hài hước nói: “Ta đẹp như vậy sao? Thế nhưng lại nhìn đến ngây người phải gọi hai tiếng mới chịu phản ứng lại.”
“Ặc….
Không….
Không phải.” Thanh niên nhìn lén bị phát hiện có chút chột dạ trong miệng ấp úng muốn giải thích, nhưng mà đối diện với đôi mắt tràn đầy hứng thú của nam nhân đầu gã tựa như bị rót hồ nhão, trong miệng hàm hồ nửa ngày cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu túng quẫn.
Vốn dĩ nam nhân cũng chỉ thuận miệng hỏi không nghĩ đến người này chất phác còn coi là thật, hắn lắc đầu cười khẽ lại nhấc bút lông ở trên giấy nhẹ nhàng vẽ hai đường phác họa, sau đó chậm rãi nói: “Tử ấu, lúc ngươi bàn chuyện công việc giải thích mưu kế sách lược đều luôn dẻo mồm dẻo miệng, như nào mỗi lần đùa ngươi một chút ngươi lại trở thành một người chất phác vụng về thế này?”
Thanh niên thở phào nhẹ nhỏm lát sau trong lòng lại có chút thất vọng ngực tràn đầy chua xót, gã nhìn nam nhân đang cúi đầu vẽ tranh nhất thời cũng không biết ý định của bản thân là gì, vì sao trong lòng lại có tư vị kia.
Nam nhân nhẹ giương mắt nhìn gã một cái trông thấy khuôn mặt tràn đầy buồn phiền của gã thì khẽ cười: “Như thế nào? Mới trêu ngươi vài câu mà đã giận rồi?”
Thanh niên tựa như giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái: “Lệ Trúc, vì sao ngươi luôn thích nói bậy vậy.”
Nam nhân cúi đầu ở trên hoa sen vẽ thêm một bút nhìn trái ngắm phải mới cảm thấy mỹ mãn mà thu bút, ngẩng đầu đối với thanh niên nở nụ cười bất đắc dĩ: “Được rồi, ta không nói bậy nữa, ấu tử ngươi đến đây nhìn xem bức tranh này của ta như thế nào?”
Thanh niên nhíu mày không đi xem tranh mà ngược lại nhìn chằm chằm vào nam nhân, trong giọng nói mang theo vài phần tức giận: “Lệ Trúc, ta đã nói bao nhiêu lần rồi ngươi không được gọi ta là ấu tử mà phải gọi ta là Lan Nạp!”
Nam nhân khẽ cong khoé môi ngẩng đầu nhìn gã: “Gọi ấu tử có gì không tốt? Đứa trẻ Lan nghe rất hay.”
Thanh niên biết hắn lại trêu ghẹo mình cau mày hừ nhẹ một tiếng: “Ấu tử, ấu tử rõ ràng ta so với ngươi còn lớn hơn hai tuổi, ngươi gọi ta như vậy làm ta có cảm giác ta thành hậu bối vãn sinh.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của gã nam nhân phụt một cái cười thành tiếng tiếp đó gật đầu: “Được được, ấu tử, à không Lan Nạp về sau ta gọi ngươi là Lan Nạp được rồi chứ.”
Thanh niên vui vẻ gật đầu trong miệng ừ ừ hai tiếng, nam nhân quét mắt nhìn gã một cái cười nói: “Hiện tại vừa lòng rồi thì qua đây giúp ta xem tranh?”
Thanh niên cười gật đầu đứng dậy cẩn thận đi đến phía sau nam nhân, cúi người cẩn thận đánh giá đoá hoa sen vẫn chưa khô mực, vừa rỗi gã chỉ ngây ngốc ngắm nhìn nam nhân đang nghiêm túc vẽ tranh còn bức tranh vẽ vẫn chưa xem qua, hiện tại vừa thấy đôi mắt đều sáng ngời.
Trên giấy Tuyên Thành trắng tinh có mấy đoá sen sinh động như thật đường nét tỉ mỉ, tựa hồ có thể nhìn thấy bông hoa sen lay động trong gió xinh đẹp thoát tục.
Bức hoạ thâm thuý có thần đương nhiên thanh niên không tiếc khen ngợi, vài câu ca ngợi khiến cho nam nhân đắc ý cười khẽ, thanh niên nhìn nam nhân rồi lại nhìn bức hoạ trước mặt do dự nửa ngày vẫn là không chịu nổi lòng yêu thích của mình vô cùng cẩn thận mở miệng: “Lệ Trúc, có thể tặng ta bức tranh này không?”
Nam nhân nghe vậy nhìn gã một cách kỳ quái, thanh niên bị hắn nhìn cơ hồ nghĩ muốn thu hồi lại lời nói của mình, không phải gã không biết nam nhân chưa bao giờ tặng tranh cho người khác chỉ là gã vô cùng thích bức tranh này, còn có trong đáy lòng của gã mang theo một chút khát vọng hi vọng nam nhân có thể vì hắn mà phá lệ, hi vọng chính mình là người đặc biệt trong trái tim hắn.
Nam nhân im lặng hồi lâu sắc mặt thanh niên dần trở nên khó coi, gã cắn môi mạnh đến mức chảy máu cúi đầu đầy xấu hổ, vừa định mở miệng nói không được thì thôi liền nghe nam nhân nhẹ nhàng nói một tiếng được.
Hả? Gã kinh ngạc trừng lớn đôi mắt nam nhân nhìn biểu tình kinh ngạc của gã cười khẽ: “Sao lại kinh ngạc như vậy? Vừa rồi ta cho rằng Lan Nạp muốn vuốt mông ngựa của ta cho nên mới muốn bức tranh vì vậy nhất thời có chút do dự mà thôi.
Nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi cũng được, ta xem ngươi là tri kỷ bạn tốt chỉ là một bức tranh mà thôi làm sao có thể keo kiệt được.”
Thanh niên nghe vậy lập tức vui vẻ nhìn về phía nam nhân cười rộ lên, nam nhân cũng tươi cười đáp lại rồi nói tiếp: “Nếu tặng cho ngươi vậy ta liền viết cho ngươi lạc khoản lưu niệm đi, ngươi muốn viết cái gì?”
“Ừm, lưu niệm thì viết bốn chữ ‘hoa sen trong nắng’ đi, còn về lạc khoản viết tên ngươi là được.” Thanh niên nhìn ánh mặt trời cách đó không xa nói.
Nam nhân cười nhẹ cầm bút quẹt mực viết xuống, liếc mắt nhìn thanh niên đang tràn đầy mong đợi ở bên cạnh, hơi hơi suy tư một chút rồi thay đổi cây bút, ở phía bên phải góc giấy viết một hàng chữ nhỏ ‘1920 tặng cho bạn tốt Lan Nạp, Lâm Lệ Trúc.’
“Ngươi nghĩ sao?”
Hai mắt thanh niên toả sáng nhìn chằm chằm vào hắn vội vàng gật đầu.
Nam nhân cười cười: “Vậy thì ta đem đi đóng dấu rồi đóng khung sau đó đưa cho ngươi.”
Khuôn mặt tươi cười này khoé mắt lông mày đều là ôn nhu, gương mặt lãnh đạm của hắn tựa như gió xuân tan chảy, dáng vẻ đó cho dù có trôi qua bao năm gã vẫn chưa từng quên, mỗi lần nhớ lại trong lòng gã lại vừa ấm áp lại vừa chua xót, đã nói rằng bản thân không hối hận nhưng mà có đôi khi tận sâu trong đáy lòng gã lại nhịn không được nghĩ; nếu như khi ấy bản thân mình biết đủ thì có phải kết cục sẽ khác rồi không?
Không phải giống như hiện tại….
ánh mắt Lan Nạp sâu kín đối diện với Lâm Thiên Lí, tất cả đều đã biến chất không thể nói rõ ai đúng ai sai.
Tâm gã đã sớm tràn đầy vết thương ăn sâu vào trong cốt tuỷ nhiều năm trôi qua cũng chỉ có mỗi chấp niệm đó chống đỡ lấy gã, Lan Nạp hít sâu một hơi nhìn Lâm Thiên Lí rồi cúi đầu: “Lệ Trúc, sự tình phát triển đến mức này ngươi có từng hối hận vì đã cự tuyệt ta?”
Nam nhân trừng lớn hai mắt tràn ngập không tin tưởng sương đen trên người hắn cơ hồ muốn gào rống nhào về phía Lan Nạp, Lâm Trường Tư thấy hắn tức giận cơ hồ muốn đánh mất lý trí vội vàng nắm chặt tay hắn, nam nhân khép hờ đôi mắt bình tĩnh trở lại đưa mắt giận dữ nhìn về phía Lan Nạp: “Từ khi nào ngươi trở nên vô sỉ như vậy?”
Lan Nạp nhìn hành động thân mật của hai người bọn họ, đố kỵ mãnh liệt che mờ đi lý trí của gã, gã cắn răng khuôn mặt bình tĩnh sớm đã bị xé nát, gã điên cuồng hét to: “Đúng vậy, ta vô sỉ như vậy đấy, ta vẫn luôn vô sỉ như vậy, ngươi chỉ cần nói cho ta biết cuối cùng thì ngươi đã hối hận hay không!”
Nam nhân quét mắt nhìn gã một cách lạnh lùng nói: “Không, thêm một lần nữa ta sẽ càng từ chối ngươi ác hơn.”
Lan Nạp trừng lớn hai mắt tựa như điên mất khuôn mặt tràn ngập không tin tưởng cùng mờ mịt: “không, không phải, ngươi hẳn hối hận mới đúng, không phải như vậy.”
Nam nhân nhìn người đàn ông xấu xí trước mặt: “Ta chỉ hối hận vì đã ngu ngốc tin tưởng ngươi như thế.”
Ta đã từng xem trọng ngươi coi ngươi là cánh tay phải đắc lực.
Ngươi đối với ta sinh ra loại tình cảm này không chỉ có mình ngươi mới đau khổ mà ta cũng vậy, ta coi ngươi là huynh đệ nên không muốn phá huỷ tình bạn nhiều năm của chúng ta….
Nhưng mà ta thật thưởng thức ngươi và cũng thật sự không hề thích ngươi, ta trịnh trọng nói lời xin lỗi với ngươi kết quả thì sao? Thứ ta nhận được lại là sự phản bội của ngươi.
“Không, không phải.” Lan Nạp bật khóc: “Không, ngươi vì cái gì tình nguyện tan nhà nát cửa cũng không muốn ở bên cạnh ta! Ngươi thà đi tìm kỹ nữ hạ tiện cũng không hề muốn chạm vào ta, ngươi chán ghét ta như thế sao? Ngươi chê ta bẩn sao? Thế nhưng thân thể của ta dơ bẩn như vậy cũng là vì ngươi! Ngươi vì sao không thử yêu ta! Chỉ cần yêu ta một chút thôi là được rồi mà.”
Gã đau khổ nức nở che mặt khóc không ngừng một hàng nước mắt rỉ ra từ khe hở ngón tay rơi xuống mặt đất.
Nam nhân hơi cúi đầu hai mắt nhắm chặt không muốn giải thích.
Trước đây hắn chưa từng ghét bỏ gã chỉ là trách gã quá ngốc những chuyện gã làm vì hắn hắn đều đặt ở trong mắt, cho nên hắn vẫn luôn cố gắng bù đắp cho gã nhưng mà….
nếu không yêu thì làm sao có thể ở bên nhau được? Miễn cưỡng cũng chỉ có đau khổ còn không bằng ngay từ đầu chặt đứt hết hi vọng của ngươi.
Hiện tại nói gì cũng là quá muộn, nam nhân khép hờ hai mắt thu liễm đau xót bên trong đáy mắt: “Ta không phải tình nguyện tan nhà nát cửa, ta chỉ là hối hận lúc trước vì mềm lòng mà giữ ngươi lại; hối hận vì đã mềm lòng khi ngươi cầu xin ta; hối hận vì đã tin tưởng ngươi; hối hận vì đã quen biết ngươi.
Bởi vì ngươi mà tay ta tạo đầy sát nghiệt, nếu như không phải ta thì tộc dân Lâm thị sẽ không chết, sẽ không bị trấn áp ở cổ trạch vài chục năm không thể siêu sinh oán khí ngập tràn.
Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa ta thậm chí cũng không muốn gặp lại ngươi thêm một lần nào.”
Từng câu từng chữ kia tựa như là một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim Lan Nạp cũng như cứa vào trái tim Lâm Thiên Lí, Lâm Trường Tư ở bên cạnh nhìn biểu cảm của hắn, lo lắng cúi đầu, mối thù năm đó y một chút cũng không biết hiện tại nghe thấy cũng hiểu rõ được vài phần.
Tuy rằng bề ngoài chú hai lạnh nhạt nhưng mà đối với người thân cận chú luôn ôn nhu dịu dàng, một người như vậy sao lại ghét bỏ một người vì mình mà thân thể trở nên dơ bẩn chứ? Nếu có cũng chỉ là áy náy và đau lòng mà thôi.
Trong lòng Lâm Trường Tư sinh ra vài phần chua xót y cúi đầu hít sâu một hơi tự trấn an chính mình, không cần hẹp hòi như vậy bất kể là có chuyện gì thì cũng chỉ là quá khứ, mà hiện tại người đứng bên cạnh chú hai là mình.
Y đang nghĩ ngợi thì cảm giác đỉnh đầu của mình tựa như đang bị sờ soạng một chút, ngẩng đầu liếc nhìn liền trông thấy nam nhân đang nhìn mình với khuôn mặt tràn đây ghi vấn cùng lo lắng, Lâm Trường Tư nở nụ cười đáp lại hắn, nam nhân mới an tâm đem y ôm vào lòng ngực chính mình, trong tất cả các tai nạn đó điều duy nhất hắn cảm thấy biết ơn là vì gặp được người này, bởi vì người này hắn mới có thể cảm nhận được một hồi ấm áp, như thể mọi trắc trở đều không còn quá đau đớn.
“Ồ….Ha….Phải không?” Lan Nạp cười khổ hai tiếng nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, mọi thứ của hắn và gã những ký ức dịu dàng ấm áp nhất đều bị hắn phủ định toàn bộ.
Gã lấy tay che ngực gần như không thể hô hấp, gã vừa khóc vừa cười, giọng nói nghẹn ngào: “Ha, ta cũng vậy, nếu như có thể bắt đầu lại một lần nữa ta khẳng định sẽ không gặp ngươi, không gặp được ngươi thì cuộc đời của ta sẽ là nghèo khổ, nhưng gặp được ngươi ta thừa nhận đó là huỷ diệt.
Nhiều năm trôi qua chấp niệm trong đầu gần như thời thời khắc khắc tra tấn ta khiến ta không thể nào sống yên ổn mà chỉ có thể sống trong đau khổ.”
Gã ngẩng đầu đôi mắt trống rỗng tựa như bầu trời đêm đen nhánh nước mắt không ngừng từ khoé mắt lăn xuống, một tay nắm lấy lòng ngực của mình móng tay sắc nhọn xuyên thủng quần áo đâm vào da thịt, tựa như thân thể biết đau thì trái tim sẽ không còn đau nữa.
Rõ ràng gã đang rơi nước mắt nhưng trên mặt lại nở nụ cười cứng đờ: “Ta cũng không biết vì sao ta lại yêu ngươi, hẳn là từ cái lần đi diệt thổ phỉ bắt đầu.
Ngươi không biết thời điểm ta bị tên thổ phỉ trói tay cưỡng ép ấn đầu bái thiên bái địa ta đã sợ hãi biết bao nhiêu.
Đó là lần đầu tiên ta đi theo ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc ấy ta nghĩ bản thân mình không được sợ ta phải kiên cường, ta phải chứng minh việc ngươi giữ ta lại là đúng, cho nên có bao nhiêu sợ hãi ta cũng không hề lùi bước.
Sau đó ngươi đã đến, có lẽ từ lúc ngươi cưỡi ngựa xông vào đại đường xốc khăn voan bắt đầu tim ta đã không còn bình thường, nó sẽ bất giác chú ý đến ngươi vì ngươi mà loạn nhịp, phần rung động này làm ta cảm thấy thẹn thế nhưng lại không thể khống chế được.”
Trên gương mặt gã đều là nụ cười hoài cổ lát sau lại hoá thành chua xót, cúi đầu trầm ngâm nửa ngày rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thiên Lí nở nụ cười tự giễu: “Hiện tại ngươi hận ta như vậy căn bản không muốn cùng ta nhiều lời vô nghĩa.”
Lâm Thiên Lí bình tĩnh nhìn gã cũng không đáp lời, Lâm Trường Tư liếc nhìn Lâm Thiên Lí một cái rồi đối với Lan Nạp bĩu môi, mệt anh còn tự mình hiểu lấy mình.
Đôi mắt của Lan Nạp chưa từng rời khỏi Lâm Thiên Lí, si ngốc nhìn hắn tựa hồ là đang hi vọng nghe thấy lời phủ định từ hắn, Lâm Thiên Lí quét mắt nhìn gã một cái rồi lại chuyển mắt nhìn về phía Lâm Trường Tư.
Hắn bị giam cầm nhiều năm trong bóng tối trừ bỏ đối với gã là hận thì cũng chẳng còn gì khác.
Đã từng tin tưởng gã bao nhiêu thì hiện tại chỉ còn hận đến bấy nhiêu, cho nên nhiều lời cũng có ích gì đâu tất thảy sớm đã cảnh còn người mất.
Lan Nạp xấu hổ cúi đầu vốn dĩ đã biết rõ kết quả vậy nhưng bản thân mình còn vì điều gì mà hi vọng xa vời? Chính mình cùng với hắn sớm đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, cho dù có muốn vì hắn hi sinh bù đắp càng nhiều nhưng cũng chẳng thể thắng nổi mối thù diệt môn.
Lâm Trường Tư nhíu mày nhìn Lan Nạp trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét sâu sắc, y không phải là thánh nhân vào lúc cái người này hạ lệnh truy sát y, y còn có thể đối với gã không đau không ngứa sao? Rõ ràng là một tên độc ác thế nhưng lại bày ra bộ mặc oán trách đau khổ, thật quá nực cười.
Lâm Trường Tư quét mắt nhìn gã hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại bày ra bộ mặt thâm tình có phải quá khiến người ghê tởm rồi không? Anh khóc thảm thế nhưng người bị anh hại còn thảm hơn, anh bắt giết vô số thiếu nữ vô tội, người thân của họ so với anh càng đau khổ hơn nhiều.
Anh nói anh yêu chú hai, nhưng lại làm cho chú hai tan nhà nát cửa thân đầu hai nơi, cái thứ tình cảm vô sỉ đó là tình yêu trong miệng anh nói sao? Vậy anh cũng quá nực cười rồi.
Một tên ác độc như anh không cần phải ở chỗ này làm ra khuôn mặt đau khổ đó.”
Vốn dĩ Lan Nạp đang đau lòng muốn chết hiện tại lại bị y chỉ mặt trách cứ, sắc mặt lập tức âm u giận dữ hai mắt nổi lên sát ý nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, nổi giận gầm lên một tiếng: “Ta muốn làm như thế nào là chuyện của ta, cậu có tư cách gì mà chỉ trách ta? Ta vì hắn làm nhiều chuyện như vậy còn cậu đã vì hắn làm ra điều gì? Cậu biết ta đã phải chịu khổ sao?”
Trên gương mặt hắn còn treo nước mắt nhưng biểu cảm lại vô cùng dữ tợn, Lâm Thiên Lí cau mày kéo Lâm Trường Tư ra sau, đề phòng nhìn gã.
Lan Nạp nhìn động tác của hắn rồi nhìn lên bầu trời cười nhạo một tiếng, tiếp đó lại nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí: “Hắn có cái gì tốt? Ta yêu ngươi như vậy vì ngươi ta nguyện trả giá hết thảy, ngươi vì sao lại không yêu ta? Ta vì ngươi mà buông xuống mặt mũi vứt bỏ tôn nghiêm, thậm chí còn trở thành vật tiêu khiển ở trên giường người khác, chịu đựng đùa bỡn thấp hèn cùng vũ nhục.
Ta nghĩ muốn ngươi chạm vào ta mà đã bỉ ổi đến mức hạ thuốc lên người ngươi, vì sao ngươi lại không đồng ý? Tình nguyện đi tìm kỹ nữ cũng không muốn chạm vào ta, ngươi biết cảm giác của ta không?”
Hai mắt của gã đều là hàn ý bước từng bước một đi về phía Lâm Thiên Lí: “Ha, ta vĩnh viễn cũng nhớ rõ cảnh tượng ngày đó.
Khi ấy tuyết rơi đầy trời, ta trần trụi thân mình đứng ở ngoài cửa đợi ngươi một đêm, toàn bộ thủ vệ trong nội viện đều nhìn ta bằng ánh mắt hạ lưu châm biến, cười ta hạ tiện, cười ta ghê tởm.
Thế nhưng ta nhìn không thấy, không cảm nhận được cái lạnh cũng không nghe thấy được tiếng cười nhạo của bọn họ, bởi vì tâm ta đã sớm đông lạnh thành băng.
Người khác ta không quan tâm nhưng mà là ngươi loại giẫm đạp vũ nhục này đã khiến cho cả thế giới của ta phút chốc sụp đổ.”.