Quỷ Phu Trời Cho FULL


Lâm Thiên Lí ôm Lâm Trường Tư một đường chạy như bay, hắn thân là quỷ nhưng lại sợ hãi đến mức trên trán đều toát ra rất nhiều mồ hôi, thật vất vả mới chạy đến nhà Chương Chính Tề, hắn cũng quên mất bản thân có thể xuyên tường trực tiếp đá văng cửa nhà Chương Chính Tề.
Ngay cả Chương Chính Tề đang đeo tai nghe cũng nghe thấy một tiếng rầm cực lớn, vừa quay đầu lập tức trông thấy Lâm Thiên Lí đang bế Lâm Trường Tư chạy vọt vào, hình ảnh quan thuộc lần nữa tái hiện gã bực bội ném chiếc tai nghe xuống hùng hùng hổ hổ nói: “Tôi nói này các người mới quay về được mấy ngày hả, anh lại làm gì hắn?! Không phải tôi đã nói anh, anh……”
Hắn vẫn còn đang tức giận mắng chửi thì đã bị Lâm Thiên Lí xách quần áo kéo qua, biểu cảm của hắn nghiêm túc bảo gã cứu lấy bé ngoan, Chương Chính Tề cau mày theo hắn vào phòng, nhìn hắn cẩn thận đặt Lâm Trường Tư lên giường gã mới đến gần nhìn xem.
Vừa thấy liền cau mày càng chặt, Lâm Trường Tư đã hôn mê, gã xốc áo ngủ y lên nhìn đến hoa văn màu đen gần như che hết cái bụng co rút không ngừng.

Tình trạng này….Sắc mặt Chương Chính Tề biến đổi tức giận quay đầu nhìn Lâm Thiên Lí rống một tiếng: “Đậu má! Anh đã làm gì cậu ấy hả?!”
Hiện tại Lâm Thiên Lí không có tâm trạng quam tâm gã đang rống giận, thanh âm toàn là nôn nóng: “Ngươi nhanh cứu bé ngoan đi, y nói y đau bụng, chuyện tình cụ thể ta sẽ nói với ngươi sau, ngươi mau cứu y đi!”
Chương Chính Tề có hỏa nhưng không thể phát, tay hắn đặt trên bụng Lâm Trường Tư ấn ấn, ấn một cái chân mày liền nhăn chặt thêm chút, trên mặt Lâm Trường Tư cũng lộ ra vẻ đau đớn, Lâm Thiên Lí lo lắng giữ chặt tay y.
Chương Chính Tề kiểm tra xong tức giận hướng về phía Lâm Thiên Lí mắng một tiếng: “Cái bụng đều đã co rút thành như vậy có thể không đau sao?! Hiện tại động thai Tiểu Bảo muốn ra, đậu xanh, vậy mà sớm một tháng, tôi cũng không còn cách khác!”
Sắc mặt Lâm Thiên Lí cứng đờ hoài nghi kéo hắn: “Làm sao ngươi lại không có cách, không phải lần trước đã trị hết sao?”
Chương Chính Tề đẩy hắn đem hòm thuốc lần trước đặt ở gầm giường vẫn chưa lấy ra, sau đó cầm châm ghim vào bụng Lâm Trường Tư, thấy biểu cảm của y không còn quá đau đớn thì mới quay đầu nhìn Lâm Thiên Lí: “Lần trước chỉ động thai một chút uống thuốc an thai là ổn, nhưng hiện tại là muốn sinh con á, ngày đó tôi đã nói với anh rồi đúng chứ?! Đàn ông không có cái kia để sinh con nên cần phải mổ anh hiểu không hả? Chỗ này của tôi ngay cả dao giải phẫu cũng không có anh bảo tôi phải làm sao đây!”
Giọng gã càng nói càng lớn, gã bực bội vò đầu bứt tóc chính mình: “Má nó, tôi làm sao biết được Trường Tư sẽ sinh sớm như vậy chứ, hai ngày trước tôi mới vừa nộp đơn xin trường cho phép dùng phòng y tế đó, bây giờ còn chưa được phê chuẩn đây này! Hiện tại tôi tìm đâu ra phòng giải phẫu với thiết bị giải phẫu hả!”
Hai người bọn họ ở chỗ này tức giận mắng chửi, Chương đạo sĩ nghe tiếng thì từ bên ngoài bước vào trông thấy tình huống hai người bọn họ, hơi nhíu mày: “Hiện tại tình huống khẩn cấp châm giảm đau của con không thể kéo dài được lâu, bây giờ phòng y tế trong trường hẳn là không còn ai trực tiếp xông vào đi!”
Chương Chính Tề vui mừng dừng lại: “Ờ đúng ha!”
Nói rồi nhanh chóng ra lệnh Lâm Thiên Lí bế Lâm Trường Tư lên ba người vội vàng chạy về phía cửa, Chương Chính Tề chạy đến cửa định kêu taxi, Lâm Thiên Lí nhăn mày bảo gã ghé vào lưng mình rồi vịn vai hắn, Chương Chính Tề quét mắt nhìn Lâm Thiên Lí không biết hắn định làm gì, Lâm Thiên Lí thúc giục gã đành làm theo lời hắn.

Lâm Thiên Lí thấy gã vịn xong thì trực tiếp cõng gã, trong ngực thì ôm lấy Lâm Trường Tư ở tại bóng đêm bay như điên, với tốc độ này ngay cả bóng dáng con người cũng không thấy rõ có được không! Chương Chính Tề sợ hãi hét lớn, hồi lâu mới quen dần rồi im lặng trở lại.
Chương Chính Tề biết đường đến trường nhưng đó là đi bằng đường bộ, hiện tại bay ở trên không trung gã hoàn toàn mù tịt, Lâm Thiên Lí đi theo hướng dẫn của gã vòng vèo không ít lần, trong lòng bực bội cuối cùng đành phải hạ xuống cho Chương Chính Tề nhìn đường, sau đó dựa vào chỉ thị chạy như bay trên nóc xe người khác.
Không quá vài phút hai người một quỷ đã bị người trên đường phố thấy được, bọn họ đều dừng chân đứng xem, cũng may tốc độ Lâm Thiên Lí cực nhanh căn bản không thấy rõ mặt, nếu không sẽ vô cùng hỗn loạn, những người đi đường trông thấy tốc độ cực nhanh của Lâm Thiên Lí hoảng sợ không thôi, đây rõ ràng không phải là tốc độ của người thường! Có người còn kêu lên người ngoài hành tinh đến.
Lâm Thiên Lí cơ bản không có thời gian quan tâm đến chuyện này, hắn đi theo chỉ dẫn của trạch nam Chương Chính Tề thật vất vả mới tìm được đường, sau đó trực tiếp bay về hướng phòng y tế xuyên tường xông vào.
Chương Chính Tề bị hắn làm cho tay chân rụng rời, ở trong phòng y tế tay bóp chân xoa một hồi mới có thể xoa dịu dây thần kinh đang bị tê liệt, tiếp đó ngựa quen đường cũ bật đèn, trường học của Chương Chính Tề lấy y học làm chiêu bài cho nên thiết bị y tế trong phòng vô cùng đầy đủ.
Ra hiệu Lâm Thiên Lí đặt Lâm Trường Tư lên bàn phẫu thuật, châm cứu giảm đau đã sớm mất hiệu lực, lúc ở trên đường vẫn luôn nghe thấy Lâm Trường Tư đau đớn rên rỉ, một chốc ngất đi vì đau, một chốc vì đau mà tỉnh vô cùng thống khổ.
Hiện tại đến phòng y tế lại ôm bụng đau tới ngất đi, Chương Chính Tề từ máy lọc nước lấy một ly nước nóng đưa cho Lâm Thiên Lí đúc Lâm Trường Tư uống, hiện tại y đã đau đến mức đổ mồ hôi không ngừng đợi lát nữa sẽ bị sốc vì mất nước.
Nước rất nóng, Lâm Thiên Lí bế Lâm Trường Tư lên, chính mình ngậm một ngụm nước rồi mới đút cho y, uống được một ít nước Lâm Trường Tư mới hơi hơi thức tỉnh.
Chương Chính Tề đi đến nhìn hai mắt Lâm Trường Tư, mở mí mắt, xem dưới lưỡi rồi lại sờ lên bụng y, còn may châm giảm đau vẫn còn một ít hiệu quả, tạm thời trì hoãn thai nhi.

Chương Chính Tề đem đèn mổ lại, đắp một lớp chăn mỏng lên người Lâm Trường Tư, tiêm cho y một mũi gây tê, sau đó từ tủ khử trùng lấy dao phẫu thuật.
Lâm Thiên Lí ở bên cạnh nhìn xem nội tâm một trận khó chịu, Lâm Trường Tư nhắm mắt nằm trong ngực hắn đầu đầy mồ hôi, trong miệng tràn ra rên rỉ đau đớn, Lâm Thiên Lí sờ đầu y, sợ y sợ hãi lại giữ chặt tay y.
Thuốc gây tê mới tiêm không bao lâu vẫn chưa phát huy tác dụng hoàn toàn, thế nhưng châm giảm đau đã mất hiệu lực, hoa văn màu đen trên bụng càng lúc càng rõ thỉnh thoảng sẽ có một cái co rút, cơ thể Lâm Trường Tư cũng vì thế mà run rẩy, miệng còn tràn ra tiếng rên rỉ đau đớn, áo ngủ giờ đã thấm ướt mồ hôi.
Lâm Thiên Lí không ngừng vận chuyển linh khí vào bụng Lâm Trường Tư, không ngừng vuốt ve trấn an Tiểu Bảo trong bụng, nhưng mà thời gian trôi lâu dần dần trở nên vô dụng.
Chương Chính Tề nhìn thời gian hiện tại mới gây tê được vài phút song thai động đã vô cùng dữ dội, gã lại dùng châm áp chế hồi lâu nếu vẫn không mổ bụng lấy Tiểu Bảo ra, rất có thể Tiểu Bảo sẽ bị ngộp thở.

Chương Chính Tề cắn răng nghĩ sau đó hơi vỗ vỗ Lâm Trường Tư đang mở to mắt: “Trường Tư, cậu phải kiên nhẫn một chút gây tê chưa có tác dụng, nhưng hiện tại tôi cần phải xuống tay vì vậy chắc chắn sẽ đau, cậu ráng một chút.” Lại dặn dò Lâm Thiên Lí đè Lâm Trường Tư lại tránh cho y vì đau mà giãy giụa làm gã mắc sai lầm, nếu như miệng hở mất máu quá nhiều sẽ không tốt.
Lâm Thiên Lí gật đầu đem Lâm Trường Tư ôm vào trong lòng kìm chặt cơ thể của y tiếp đó không ngừng hôn lên mặt y an ủi: “Cục cưng, ngoan đừng nhúc nhích, chú hai biết em rất đau, em nhịn một chút nếu đau quá thì cắn chú.”
“Ưm a….Hức” Lâm Trường Tư sớm đau đến thần chí mơ hồ, mắt cũng không mở ra được cứ nhắm hai mắt khóc nức nghẹn ngào miệng không ngừng rên rỉ, cái loại đau bụng từng trận từng trận quặn thắt này làm y cảm thấy thà chết còn hơn, tay y gắt gao nắm lấy ga giường đau đớn mãnh liệt bất ngờ ập đến khiến y chỉ biết hét to một tiếng cuộn tròn cơ thể.
Chương Chính Tề cau mày cố gắng ổn định tinh thần nhắm chuẩn vào một nơi rồi đưa dao kề qua, mũi dao sắc bén đâm vào làn da non mềm biểu cảm Lâm Trường Tư lập tức biến đổi: “A…..Ưm a…..Ư” cơ thể đau đớn run rẩy ưỡn lên phía trước.
Lâm Thiên Lí nhanh chóng áp chế lại, Lâm Trường Tư đau đến khóc lớn cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, có thể nghe thấy trong miệng y nói đến mấy từ đau quá, bàn tay yếu ớt vô lực của y muốn duỗi ra ôm lấy cái bụng, nhưng lại bị Lâm Thiên Lí kìm hãm không thể động đậy, tiếng rên rỉ nức nở khó chịu của y dần dần biến thành tiếng rên rỉ nức nở của một con thú nhỏ: “Hức hức…..Chú hai….

Em….

Đau…..

đau…..

hức”
Lâm Thiên Lí nhìn máu không ngừng từ trong cơ thể y tuôn ra đôi mắt đều đã đỏ hoe, trong lòng đau đến không thể thở nổi, gắt gao ôm lấy đầu Lâm Trường Tư dựa vào lòng mình: “ Ngoan, đừng sợ, chú hai ở đây rất nhanh sẽ hết đau thôi, ngoan.”

Trong miệng không ngừng nói vài lời dỗ dành Lâm Trường Tư ánh mắt thì không ngừng hối thúc Chương Chính Tề nhanh lên, Chương Chính Tề hoàn toàn không có thời gian lên tiếng, hai tay thao tác liên tục thế nhưng Tiểu Bảo không ra được.

Có lẽ là vì quá đau đớn mà thanh âm của Lâm Trường Tư càng lúc càng mỏng, vài tiếng rên rỉ đều biến thành vài tiếng rên bị bóp nghẹn cùng với cơ thể run rẩy .
Lâm Thiên Lí đem đầu y ôm lại nhẹ nhàng vỗ mặt tiếp đó dịu dàng gọi tên y, đôi mắt Lâm Trường Tư vẫn không mở hắn gọi thật lâu y mới miễn cưỡng mở mắt một chút, ánh mắt nhìn hắn không chút tiêu cự ho vang vài tiếng, mơ mơ màng màng duỗi tay chạm vào mặt Lâm Thiên Lí: “Chú hai….Đau….Đau quá”
Thanh âm của y yếu ớt đôi mắt mê mang muốn nhắm, nội tâm Lâm Thiên Lí lập tức hốt hoảng vội vàng bóp mặt y: “Cục cưng, đừng nhắm mắt rất nhanh sẽ không đau nữa ráng nhịn một chút, chỉ một chút thôi, rất nhanh sẽ không còn đau.

Em không muốn thấy Tiểu Bảo sao? Tiểu Bảo sắp ra đời rồi, em vì nó mà giận ta lâu như vậy em không muốn làm người đầu tiên ôm nó hả?”
Đôi mắt tan rã của Lâm Trường Tư lấy lại một chút tiêu cự, bên trong hiện ra vẻ si ngốc: “Ôm, muốn ôm, Bảo nhi.”
Thanh âm Lâm Thiên Lí nghẹn ngào sờ sờ mặt y: “Ừ, bé cưng, cố nhịn một chút, một chút là được.”
Lâm Trường Tư ngây ngốc ừ một tiếng thế nhưng giây tiếp theo lập tức nhăn mặt thốt ra một tiếng rên rỉ, thân thể đau đớn co giật đến mức căng cứng cơ bắp.

Lâm Thiên Lí nhìn y đau đớn lại không thể làm được gì ngoài việc an ủi y, bàn tay chạm vào mặt y bảo y đừng nhắm mắt, bảo y đừng ngủ mà hãy nhìn hắn.
Lâm Trường Tư híp mắt nhìn hắn, y cảm thấy vô cùng mệt mỏi hiện tại có thể tỉnh táo là vì dùng ý chí kiên cường chống lại, từng đợt đau đớn truyền đến đột nhiên y trợn to mắt đôi tay run rẩy giữ chặt lấy tay Lâm Thiên Lí, thanh âm sùi sụt: “Chú hai…..

Em giống như…..

Không chịu nổi, đợi em tỉnh dậy rồi ôm có được không?”
Lâm Thiên Lí sờ mặt y: “Bé cưng, em có thể” nói đến đây thanh âm của hắn liền nghẹn ngào hốc mắt chảy xuống một giọt huyết lệ chạm vào da mặt Lâm Trường Tư, hắn ôm chặt y vào lòng: “Cục cưng, em đừng ngủ, không phải em đã từng nói chúng ta sẽ như thế này bên nhau suốt đời sao? Chú không đổi ý bé ngoan cũng đừng nuốt lời.”

Đầu óc Lâm Trường Tư hỗn loạn tựa hồ mọi âm thanh đều đã cách y rất xa, hiện tại trong mắt của y cũng chỉ còn một giọt máu đỏ tươi từ trên rơi xuống mặt mình vô cùng lạnh lẽo, đáy lòng của y dâng lên một cổ đau đớn, duỗi tay sờ lên gương mặt Lâm Thiên Lí: “Chú hai…..Chú khóc sao? Ức, bé ngoan không sao, chú đừng khóc, bé ngoan sẽ không ngủ, không ngủ……”
Giọng nói của y càng lúc càng nhỏ thẳng đến khi biến mất tay cũng vô lực trượt xuống, Lâm Thiên Lí nhanh chóng bắt lấy bàn tay rơi xuống kia, tiếng kêu rên trong cổ họng bộc phát ra goài: “Không ――”
Cùng lúc đó tiếng khóc non nớt mỏng manh của trẻ con cũng vang vọng khắp phòng.
Tại khách sạn trấn nhỏ thành phố C.
Chu Hành đẩy cửa tiến vào nhìn Tô Giác vẫn luôn thủ tại mép giường: “Vẫn chưa tỉnh sao?”
Bên dưới đôi mắt Tô Giác đều là quầng thâm hắn vô lực gật đầu, Chu Hành nhấp miệng Mao Mao vì gã nên mới bị trọng thương, gã tuy rằng bị nữ thi bắt lấy đâm xuyên qua vai, thế nhưng sau khi được Lâm Cửu Gia dùng gạo nếp tiêu độc thì đã gần như khỏi hẳn, chỉ còn ngoại thương cần phải điều dưỡng.

Mà Mao Mao là bị đánh bay ra ngoài nội thương nghiêm trọng, sau một đêm vẫn chưa tỉnh dậy, gã vô cùng áy náy.
Đại Hắc từ ngoài cửa tiến vào thở dài một hơi đỡ lấy Chu Hành: “Nếu bị thương thì đừng chạy loạn lung tung, Mao Mao tỉnh dậy tôi sẽ báo cho cậu biết, cậu không cần chạy đi chạy lại, cả người đều muốn tàn phế mau về giường nằm đi.”
Tô Giác nhìn dáng vẻ của Chu Hành thì hơi gật đầu.

Chu Hành trừng mắt nhìn Đại Hắc ngoài miệng bảo hắn nhiều chuyện nhưng trên mặt rõ ràng không hề tức giận, liếc mắt nhìn Mao Mao đang ngủ say trên giường sau đó lại nhìn Tô Giác, biết khuyên hắn đi ngủ cũng vô dụng liền đi theo Đại Hắc ra ngoài.
Đêm qua bọn họ từ tổ trạch trở về trời đã tối muộn lại đi khách sạn trước đó, Lâm Cửu Gia giúp Chu Hành vào Mao Mao tiêu trừ thi độc, từ sáng sớm Chu Hành đã tỉnh dậy thế nhưng Mao Mao đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Hành nhớ đến chuyện tối qua Mao Mao hét vào mặt hắn là đào sai rồi liền cau mày, hắn không hiểu ngũ hành bát quái cũng không biết vì sao Mao Mao lại nói như vậy, thế nhưng mảng hương tối qua hẳn là không sai mới đúng, dựa vào lời Mao Mao nói về hương trận chi thuật vậy thì nơi bói toán kia không hề sai.
Chu Hành hoang mang cau mày lại nhớ đến tối qua sau khi trở về Lâm Cửu Gia cũng là một bộ ưu sầu lạ thường, buổi sáng khi tỉnh dậy đã thấy ông ngồi ở đại sảnh khách sạn không biết suy tư cái gì, sau đó nhìn thấy hắn thì thần thần bí bí đi ra ngoài.
Tuy rằng ông chưa nói điều gì, thế nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết Lâm Cửu Gia khẳng định ở trong tổ trạch kia phát hiện chuyện gì đó, và chắc chắn bây giờ đã đi đến tổ trạch, không biết hiện tại ông ta định làm gì, haizzz, hắn chỉ đành nghĩ cách vào phòng xem Mao Mao bởi chỉ khi Mao Mao tỉnh dậy hắn mới biết được vì lý do gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận