Lâm Thiên Lí cầm lấy khăn lông nhúng vào nước ấm sau đó vắt khô giúp Lâm Trường Tư lau mặt, Lâm Trường Tư yên bình chìm vào giấc ngủ đã không còn vẻ đau đớn như đêm qua, hiện tại dung khan khi ngủ vô cùng thanh bình.
Lâm Thiên Lí vén cổ áo lên lau người cho y, chuyện hôm qua thật sự đã dọa hắn đến mức suýt nữa phát điên, cũng may Chương Chính Tề kịp thời cứu chữa mới không xảy ra việc gì lớn, hắn hạnh phúc hôn lên trán Lâm Trường Tư rồi vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của y, bé ngoan, Tiểu Bảo đã ra đời, em cũng ngủ cả ngày còn chưa chịu tỉnh dậy nhìn con sao?
Em không biết con có bao nhiêu đáng yêu đâu, nuôi em ăn ngon uống tốt như vậy em cũng không béo lên chút nào ngược lại bé con lại béo lên rất nhiều, mum múp thịt, là bộ dáng bánh bao thịt em thích nhất, không phải em rất yêu con sao? Nhanh tỉnh dậy đi chứ.
Chương đạo sĩ ôm Tiểu Bảo đẩy cửa tiến vào trông thấy dáng vẻ của hắn thì khẽ thở dài một tiếng: “Đừng lo, may mắn linh hồn của Trường Tư bị Lâm Cửu Gia dùng trận pháp trói buộc ở trong cơ thể Chính Tề lại đúc thuốc cho y, hiện tại y bất tỉnh là do cơ thể quá mệt mỏi ổn định trở lại sẽ tỉnh.”
Lâm Thiên Lí gật đầu những gì ông ấy nói hắn đều hiểu, thế nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn, nếu y vẫn chưa tỉnh lại nội tâm của hắn sẽ luôn không yên.
Chương đạo sĩ nhìn bộ dáng của hắn rồi đưa Tiểu Bảo qua: “Nếu Tiểu Bảo là nửa người nửa quỷ vậy chắc uống sữa bò sẽ không sao, tôi mới đúc sữa cho nó giờ cậu ôm nó đi.”
Lâm Thiên Lí tiếp lấy, lúc chưa sinh ra Tiểu Bảo là dùng trạng thái linh thể xuất hiện, linh thể đã lớn thành một đứa bé hai ba tuổi biết đi, hiện tại thân thể ra đời bộ dáng là một đứa bé sơ sinh bình thường mum múp thịt, được một cái yếm đỏ không biết Chương Chính Tề lấy ở đâu bao lấy trên đó còn có hình hai con heo nhỏ trắng trẻo mông trần.
Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí nhóc con vui vẻ ở trong ngực hắn nhún hay cái, đôi tay nhỏ bé ôm lấy bình sữa nhỏ hút chùn chụt cái miệng thỉnh thoảng còn chậc chậc hai tiếng.
Chương Chính Tề từ ngoài cửa tiến vào véo mặt Tiểu Bảo: “Đứa bé này cũng thật nhiều thịt nha, cái cổ với khuôn mặt phồng lên như bánh bao thịt vậy, chẳng trách mới sinh ra lại khỏe đến mức có thể tự mình cầm lấy bình sữa.”
Đứa nhỏ bị hắn véo đến nhăn mặt tức giận ném đi bình sữa nắm lấy tay hắn bỏ vào miệng cắn, nhưng đáng tiếc không có răng, cái lợi trụi lủi cắn lên ngón tay Chương Chính Tề, Chương Chính Tề không chút đau đớn kiêu ngạo cười ha hả, ngón tay còn sờ quanh thịt lợi mum múp thịt của Tiểu Bảo, cái miệng bé con bị hắn sờ đến ngứa ngáy song lại không có răng để cắn, cuối cùng bé con chậc một tiếng khóc lớn.
Lâm Thiên Lí thấy gã bắt nạt Tiểu Bảo thì khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến đêm qua gã đã giúp đỡ chính mình đành nhịn xuống không so đo.
Không ai nổi giận khi Tiểu Bảo khóc, Chương Chính Tề thấy bé khóc toáng lên liền nhặt bình sữa nhỏ đang bị vứt sang một bên nhét vào miệng bé, cố ý trêu chọc: “Úi xời, khóc lớn tiếng như vậy dễ mất sức lắm, nhanh đến hút một ngụm sữa rồi hãy khóc tiếp.”
Tiểu Bảo tức giận nhăn nhăn cái mũi nhỏ trừng hắn một cái kéo cái bình sữa ở trong miệng ném về phía hắn, sữa từ núm vú văng tung tóe dính lên khuôn mặt của Chương Chính Tề, Chương Chính Tề bị mùi tanh nồng đậm của sữa làm cho ngây dại, trong đầu nhớ đến một vài hình ảnh của phim hành động trên máy tính, khóe miệng nháy mắt run rẩy sắc mặt cũng trở nên quỷ dị.
Tiểu Bảo nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì cười hi hi ha ha.
Chương đạo sĩ trông thấy bộ dáng của hắn cũng nhịn không được cười rộ lên, cho chừa cái tật hai mươi tuổi đầu còn đi ăn hiếp con nít.
Lâm Thiên Lí thấy thế vỗ mông Tiểu Bảo: “Bảo Nhi sao con lại hư vậy hắn là ân nhân cứu mạng của con đó.” Ngoài miệng thì nói vậy song trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc gì, thế nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng là đang khen ngợi Tiểu Bảo.
Đôi mắt Tiểu Bảo nhìn hắn sáng lấp lánh cười càng lớn hơn, đi theo tiếng cười non nớt vui vẻ là một tiếng cười khẽ mỏng manh, Lâm Thiên Lí có chút sửng sốt lập tức xoay đầu, liền bắt gặp Lâm Trường Tư đang nghiêng đầu nhìn hắn, trên gương mặt tiều tụy kia đều là ý cười nhợt nhạt.
Nội tâm lo lắng của Lâm Thiên Lí nhanh chóng được nụ cười ấy lấp đầy, hắn vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo tiến đến gần, Tiểu Bảo đã thành trẻ sơ sinh đã không thể đứng hay nói, bé con trông thấy Lâm Trường Tư thì vui đến nhún lên hai cái, cái miệng bô bô lu lu không ngừng mơ hồ còn chảy cả nước miếng.
Bé con một mình vui vẻ không ngừng nói chuyện mọi người xung quanh không hiểu bé đang nói gì, Lâm Trường Tư cười tủm tỉm nhìn bé, đêm qua thật sự quá đau hiện tại cơ bắp toàn thân đều vô lực, y nâng tay nửa ngày mới sờ được Tiểu Bảo: “Bé con.”
Tiểu Bảo vừa nghe thấy tiếng nói của y đôi mắt lập tức ửng đỏ giọt nước mắt to như hạt đậu liên tục rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn thút thít nhìn qua vô cùng đáng thương.
Lâm Trường Tư không hiểu bé đang nói gì thế nhưng nhìn cảm xúc của bé y liền hiểu, hẳn chuyện đêm qua đã khiến Tiểu Bảo vô cùng sợ hãi, y sờ đầu Tiểu Bảo rồi an ủi hai tiếng, mặc dù đêm qua y vừa sợ vừa đau song hiện tại chỉ còn vui vẻ và hạnh phúc, y làm sao có thể trách mắng Tiểu Bảo? Huống hồ chuyện đó cũng không phải là lỗi của bé.
Lâm Thiên Lí sờ đầu Tiểu Bảo rồi đặt bé con nằm cạnh Lâm Trường Tư, sau đó hắn lại hỏi thăm Lâm Trường Tư có chỗ nào khó chịu không.
Lâm Trường Tư nhìn hắn không chớp mắt, hồi lâu y mới lắc đầu nói bản thân mệt mỏi thân thể vẫn còn đau nhức, Chương Chính Tề kiểm tra tình huống của y sau đó nhanh chóng kéo Chương đạo sĩ cùng nhau đi ra ngoài, trả lại không gian một nhà bọn họ.
Bọn họ vừa rời đi đôi mắt của Lâm Trường Tư liền nhịn không được ẩm ướt, nhớ đến chuyện hôm qua trong lòng vẫn còn hốt hoảng, hiện tại chỉ có một cảm giác là bản thân sống lại sang một kiếp khác, tựa như chuyện đêm qua đã cách bản thân cả thế hệ, làm y khắc sâu may mắn khi mình còn sống.
Nội tâm Lâm Thiên Lí cũng vô cùng kích động, hắn gắt gao ôm y vào trong lòng ngực hồi lâu vẫn không nói chuyện, Lâm Trường Tư vùi đầu vào cổ hắn đôi tay cũng ôm lấy cổ hắn thanh âm nghẹn ngào: “Hức… Chú hai, em suýt nữa đã tưởng bản thân mình sẽ chết, sẽ không nhìn thấy chú nữa.”
Lâm Thiên Lí vỗ vỗ lưng y, giọng nói mang theo khó chịu cùng hốt hoảng của y bản thân hắn đều có thể đồng cảm, bởi đêm qua hắn cũng sợ hãi như vậy thế nhưng cuối cùng may mắn đã mỉm cười với bọn họ, hắn ôn nhu an ủi y hồi lâu, Lâm Trường Tư mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Ngủ lâu như vậy khẳng định y đã đói bụng Lâm Thiên Lí đi bưng một chén cháo thanh đạm từng ngụm từng ngụm đút cho đối phương, Tiểu Bảo mặc cái yếm để mông trần nằm ở bên cạnh nhìn y ăn cháo, bé con chép miệng đầy thèm thuồng còn chảy cả nước miếng, Lâm Thiên Lí nhìn bình sữa nhỏ bị bé ném xuống mặt đất rồi bảo Chương Chính Tề vào giúp hắn rửa bình sữa tiếp đó đút sữa cho bé con.
Hình ảnh sau đó chính là người lớn đút cháo cho người lớn, bé con thì nằm bò ở trên giường ôm lấy bình sữa, nhìn thèm thì ngậm núm vú cao su hút một ngụm sau đó tiếp tục nhìn xem, chẹp chẹp, hút thêm một ngụm nữa, vô cùng hài hòa.
Lâm Trường Tư ở bên này tỉnh lại, nhóm người Chu Hành ở bên kia, Mao Mao cũng tỉnh lại.
Tô Giác nhìn thấy Mao Mao tỉnh dậy thì mừng đến phát điên, gã bám lấy Mao Mao hỏi đông hỏi tây, hỏi hắn có đói không, có khát không, có đau không….
Gã hỏi đến khuôn mặt của Lâm Cửu Gia đều đen, Mao Mao cũng là một bộ được sủng mà lo sợ rõ ràng trước khi bất tỉnh đối phương còn đối với hắn hờ hững, thế nhưng bây giờ đột nhiên nhiệt tình hắn thật không thể thích ứng nổi.
Lâm Cửu Gia trông thấy dáng vẻ suy yếu của Mao Mao cũng không lập tức truy hỏi chuyện bọn họ đào mắt trận, mà đợi cho đến khi Mao Mao dùng xong bữa, sắc mặt đã tốt hơn ông mới mở miệng.
Mao Mao nhìn Lâm Cửu Gia một cái có chút do dự kỳ thật sau khi bị nữ thi đánh một chưởng hắn vẫn chưa hôn mê hoàn toàn, lúc Lâm Cửu Gia đi đến cứu hắn, hắn còn có chút tỉnh táo chỉ là không thể cử động mãi đến khi quay trở về hắn mới ngất đi, nghĩ đến đây hắn liền liếc nhìn Tô Giác một cái khuôn mặt cũng đỏ lên.
Hắn ta đảo mắt biểu cảm dần trở nên nghiêm túc rồi lại liếc nhìn Lâm Cửu Gia một cái nhỏ giọng hỏi: “Cậu chín, thật ra nữ thi kia là bà Phượng Kiều đúng không?”
Trong mắt Lâm Cửu Gia hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng ông không có ý định che giấu chuyện đó, ông trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “Ừ, là bà ấy, nhiều năm trôi qua tôi cho rằng bản thân mình đã quên mất dáng vẻ của bà ấy, thế nhưng ngay từ ánh nhìn đầu tiên tôi đã nhận ra bà.
Cho dù tóc bà rối loạn toàn thân sưng vù, song tôi vĩnh viễn cũng không quên được dáng vẻ của bà; thân hình của bà; đôi tay của bà và chiếc nhẫn của bà.”
Hiện tại Tô Giác mới hiểu vì sao lúc đó ông đối diện với nữ thi kia lại ngây người, hóa ra đó là mẹ của Cửu Gia, trong lúc nhất thời hắn có chút xấu hổ, bởi vì chính mình đêm qua có chút oách trách trách tội ông đã khoan hồng với nữ thi kia.
Mao Mao nghe vậy thì gật đầu: “Thời điểm đào ra rồi dùng di động chiếu con vẫn chưa biết, nhưng sau đó đánh nhau con phát hiện chiếc nhẫn kia giống như chiếc nhẫn trên tay của con, thì con đã biết được.”
Nói đến đây hắn nâng bàn tay có đeo nhẫn ngọc lục bảo lên: “Phàm là con cháu Mao thị đều có một cái.” Sau đó hắn nhấp môi nói tiếp: “Ban đầu phát hiện thi thể con còn cho rằng đào nhầm thủ thi trận của gã đạo sĩ kia, rồi lại nhìn hương trận hỏi đường bị đốt thành như vậy thì nghĩ bản thân đào sai rồi, tiếp đó phát hiện quỷ hồn trong viện không hề phát cuồng, hơn nữa lúc con bị nhốt ở bên trong cánh cửa thì thấy những quỷ hồn đó đều nghe lệnh của nữ thi kia, khi ấy con đã chắc chắn bản thân mình không đào sai.
Thật không ngờ gã đạo sĩ đó lại độc ác đến vậy, thế nhưng dùng thi trận làm thành mắt trận khó trách gần trăm năm cũng không bị phân hủy.”
Mao Mao cau mày nói gã quả thật là tên tà đạo, chuyện đem xác người trở thành mắt trận đều dám làm ra, nếu thủ thi trận là một người khác còn tốt, nhưng cố tình lại là bà Phượng Kiều đáy lòng của hắn thở dài một tiếng cảm thấy vô cùng khó xử.
Nghĩ đến đây hắn do dự nhìn thoáng qua Lâm Cừu Gia: “Tuy rằng bây giờ đã tìm được mắt trận thế nhưng…..Cửu Gia hẳn là cậu biết, nếu chúng ta muốn phá hủy mắt trận thì phải……” Hắn thấy biểu cảm trên gương mặt Lâm Cửu Gia tràn đầy đau khổ ẩn nhịn thì nuốt xuống mấy lời sau cùng.
Chu Hành nhìn biểu cảm của hai người họ đại khái cũng đoán ra được muốn phá trận thì phải làm gì, mày cũng nhăn chặt ở trong lòng mắng một tiếng ác độc.
Tên đạo sĩ kia thật quá đê tiện, trăm năm trước đã làm ra tính toán đem bà Phượng Kiều trở thành mắt trận, vậy thì cho dù có kiếm ra được mắt trận cũng không thể nhẫn tâm giết chết bà, thật là tính toán chu đáo.
Lâm Cửu Gia rũ mắt nhớ đến chuyện hôm qua, sau khi trông thấy bà chính mình đều không thể xuống tay được thì càng đừng nói đến anh hai, ông mấy máy môi rồi nhìn Mao Mao: “Trước tìm cách khác, nếu như không thể phá từ mắt trận thì chúng ta thử đến âm ty tìm cách, không phải lần trước anh hai từng nói có lẽ có thể dùng Mạch Linh đi hiến tế sao? Chúng ta nên bắt hắn trước, hiện tại cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội tôi đều không bỏ cuộc.”
Chu Hành nghe vậy thì gật đầu cơ bản ngay lúc này không còn cách nào có thể lưỡng toàn đôi bên, biện pháp thì có thế nhưng tất cả đều không thể làm được, mắt trận là bà Phượng Kiều không thể động, Tiểu Bảo cũng không thể động, bây giờ chỉ mong tên Mạch Linh kia có thể dùng được, dù sao gã cũng làm ra nhiều chuyện ác đức hiện tại đã đến lúc để gã trả giá đại giới!
Lâm Cửu Gia đối với bọn họ gật đầu rồi dặn dò Mao Mao và Chu Hành nghỉ ngơi cho tốt, nếu chuyện ở tổ trạch đã có tiến triển thì bọn họ cũng nên nhanh chóng trở về, Chu Hành cùng Mao Mao gật đầu nói vâng, Lâm Cửu Gia liền xoay người rời đi.
Chu Hành nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Cửu Gia không biết có phải là do ảo giác hay không, mà hắn đột nhiên cảm thấy Lâm Cửu Gia đã già đi rất nhiều, ông đi một bước toàn thân đều mang theo run rẩy, hắn mấp máy môi nhớ đến nữ thi ở tổ trạch kia chỉ đành thở dài..