Tại Trương gia.
Các phóng viên bao phủ nơi đây đông vô cùng, tất cả đều vây quanh chỉ để đợi săn được tin nóng hổi.
Tin tức này chắc chắn sẽ là một củ khoai lang mới nướng vô cùng bỏng tay!
Mà lúc này, bên trong căn nhà, tiếng la hét thảm thương liên tục vang lên không ngừng.
Trương Hùng nhìn chăm chăm Trương Khả Di, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Trên tay vẫn luôn cầm lấy dây nịt đang rỏ máu, đáy mắt ông ta hoàn toàn đỏ lên như là một con thú điên vậy.
“Tao nuôi mày bao nhiêu năm, vậy mà trong phút chốc mày lại làm sự nghiệp của tao sụp đổ.”
Mà những hành động này, thật sự làm Trương Khả Di khiếp sợ, chưa bao giờ ông ta có bộ mặt này.
Ông ta lúc nào cũng chỉ cười nói hiền lành với cô, dung túng cô.
Vậy mà…
Dây lưng đánh lên người Trương Khả Di, gió rít gào theo từng cái quất xuống, một cái quất dường như là một cái trí mạng, máu đỏ cũng nhanh chóng thấm đầy lên chiếc váy cưới đắt tiền của cô ta.
Trương Khả Di liên tục khóc lóc cầu xin ông ta.
“Cha à, xin cha đừng đánh nữa”
Thế nhưng trong mắt ông ta giờ đây toàn là phẫn nộ, phẫn nộ đến cùng cực.
Hôm nay đã không thể liên hôn được Phó gia mà còn trực tiếp đắc tội với bọn họ, chắc chắn sau này ông ta sẽ không thể yên ổn.
Trên bàn, chiếc điện thoại liên tục réo lên.
Mà Bạch Mai đứng bên cạnh cũng liên tục lải nhải ông xin tha cho Trương Khả Di.
Thật là thất vọng, sự thất vọng này hóa thành cơn cuồng phong, ông chỉ muốn gϊếŧ chết Lăng Nhược thôi!
Sao lúc trước ông lại mang theo Lăng Nhược mà không phải là Lăng Tuệ chứ?
Vốn đã vô sinh, mà gia tộc ông lại vớ được món hời lớn là mối liên hôn này, đó là một cơ hội để đổi đời.
Chính vì vậy, đã quen biết với Bạch Mai.
Lăng Nhược vốn là công cụ để ông kiếm tiền, mà nay, công cụ kiếm tiền này, chỉ là phế thải!
Càng nghĩ càng tức, từng đợt dây quất xuống cũng càng ngày càng mạnh.
“Mày còn nghĩ tao là cha mày ư, mày xem loại chuyện mà mày đã làm kìa, chỉ là rước nhục vào cho tao.
Sao không chết quách như thằng cha mày luôn đi”
Cái loại họ Lăng này, chỉ mang phiền phức thêm, hết Lăng Bình, giờ tới Lăng Nhược.
Ánh mắt ông ta vô cùng đáng sợ.
Xung quanh, bàn ghế đổ tứ tung, li thủy tinh, mảnh kính vỡ vương đầy trên mặt sàn.
Tất cả tạo nên khung cảnh thảm hại vô cùng.
Trương Khả Di bị đánh đến đau điếng, tầm mắt dần mờ đục, ý thức cũng nhanh chóng mất dần đi mà rơi vào bất tỉnh.
Đến lúc nhắm mắt, bàn tay cô ta vẫn siết chặt.
Lăng Tuệ, tất cả là tại mày…
Đúng vậy, suy cho cùng, đều là do họ quá coi thường Lăng Tuệ.
Thật không ngờ, cũng có ngày, một đứa vô danh như vậy lại trực tiếp kéo xuống vũng bùn.
…
Trên suốt đoạn đường về Biệt Uyển, Lăng Tuệ vẫn không thể thoát ra khỏi suy nghĩ.
Tại sao anh lại muốn cưới cô, rốt cuộc là anh ta muốn làm gì?
Nhưng suy cho cùng, đó không phải là một điều tốt đẹp gì cả.
Bởi vì cô không hề mang thai!
Tuyệt đối không thể dính dáng với người Phó gia, nếu không chắc chắn người thảm nhất sẽ là cô.
Trên tay cô vẫn luôn cầm chặt túi đồ, bên trong chỉ là lẻ tẻ một vài bộ quần áo, lúc nãy anh đã trực tiếp chở cô về khu trọ mà gom hết đồ, từ nay cô sẽ phải ở chung với anh ta.
Nghĩ tới đây, bàn tay nắm lấy túi đồ càng mạnh hơn.
Phó Mặc Quân tuy vẫn luôn lái xe nhưng anh vẫn liên tục để ý đến sắc mặt của cô.
Có vẻ như là không hề hài lòng với kết quả này lắm.
“Cha em đã mất vào ngày nào?”
Nghe được câu này cô mới thoát ra khỏi dùng suy nghĩ, dựa lưng vào ghế.
Ánh mắt bắt đầu gợn sóng nhìn xa xăm ra cảnh vật bên ngoài
“Ngày 29/6 trong năm nay, trên đoạn đường An Châu ở khu vực ngoại ô Nam Dương thành phố nơi đây.
Hôm đó…là trời mưa”
Vừa nói, trong đầu cô bắt đầu hình dung lại cảnh tượng đó.
Vào ngày hôm ấy, trong đêm mưa tầm tã, điện thoại của ông liên tục réo lên.
Là Trương Hùng gọi đến, kêu cha cô mau ra gặp ông ta thương lượng nhờ giúp đỡ.
Thế là ông nửa đêm nửa hôm khoát chiếc áo rời đi, còn dặn cô ở yên nữa.
Nhưng cô không nghe, trực tiếp đi theo.
Sau đó, khi đến nơi, đập vào mắt cô là một đống hỗn độn.
Cha cô nằm trên nền đất lạnh, máu trên người ông vẫn liên tục tuôn ra, nhưng tuôn đến đâu là lại bị nước mưa dội đi ngay lập tức nên cả một vùng quanh ông đều thấm đẫm máu.
Chiếc xe tông cha cô, đã trực tiếp rời khỏi khu vực này.
Biến mất như không hề có dấu vết.
Cô chỉ biết ngồi nhìn ông nằm trên nền đất lạnh ấy, lúc này, nước mắt trên gương mặt cô cũng bắt đầu tuôn ra.
Hòa vào trong cùng với làn nước mưa.
Cô gục đầu xuống cái xác đang bị lạnh ấy.
Liên tục kêu từng tiếng thảm thương:-“Cha ơi, cha mau tỉnh lại đi.
Cha, mau tỉnh lại đi.
Cha bỏ con như vậy, con làm sao đây.”
Cô cứ khóc mãi như thế, cứ gào thét như một kẻ điên như thế.
Sau đó ngất lịm đi bên cạnh cái xác ấy.
Đến lúc tỉnh lại, chỉ thấy nằm trong bệnh viện.
Bên cạnh cô vậy mà lại là Trương Hùng.
Ông ta nhìn đăm đăm cô, tỏ vẻ hối lỗi.
“Chú không biết cha con lại ra đi như vậy, chú xin lỗi, nếu chú không gọi ông ấy ra tuyệt đối sẽ không hề có chuyện này.”
Lăng Tuệ chỉ nhìn ông ta bằng ánh mắt vô cảm.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là đến khu tòa công an tối cao, trực tiếp báo án.
Nhưng, thái độ của họ vô cùng hờ hững.
“Cô Lăng Tuệ à, tôi biết cô rất đau buồn vì cái chết của cha.
Nhưng giờ người đã chạy rồi, chúng tôi biết làm gì đây?”
Một màn này, đã khiến Lăng Tuệ hiểu rõ ra.
Thế giới này, không có địa vị, danh tiếng hay tiền tất cả đều chỉ là một người vô dụng thôi.
Mà cũng phải xem, người vô dụng có thể làm được gì.
Chính vì vô dụng, nên mới không đáng để tâm, sau đó, trực tiếp làm ván cờ ngửa!.