Quy Phục Vợ Yêu


Trời thu gần cuối tháng 8, tiết trời càng ngày càng se lại.
Chiếc xe lại nhanh chóng dừng trước một căn biệt thự khác, nhưng cũng không to lớn như ở Biệt Uyển, nơi đây trông tương đối hiu quạnh.
Khuôn viên căn biệt thự trông qua thật rộng lớn, kiêu sa và quý phái.

Một người như anh ta mà một mình sống ở đây thì khá là cô đơn, ít nhiều cũng sẽ có người hầu.
Bên trong tất cả đều được trang trí theo hai gam màu đen và trắng, dù chỉ là những vật dụng đơn giản nhưng tất cả đều toát lên mùi tiền.
Ngay khi hai người bước vào thì có một người phụ nữ tầm tuổi trung niên bước ra, thấy hai người, bà nhanh chóng cúi chào.

Lăng Tuệ cũng theo thói quen mà cúi xuống, giữ thái độ lễ phép, dù gì cũng lớn tuổi hơn cô rất nhiều.
Quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, nói tiếp.
“Tôi ngủ đâu?”
“Trong phòng tôi” Anh bình thản nói ra.
“Cái gì?” Cô không thể nào ngủ chung với anh ta được.
Lăng Tuệ chưa kịp hiểu, người đàn ông đã cúi đầu xuống nói nhỏ vào tôi.
“Em muốn cha mẹ tôi biết hôn nhân của chúng ta là giao dịch à, người phục vụ trước mặt là thân tín của mẹ tôi đấy.”
Bất đắc dĩ, cô đành phải đi theo Phó Mặc Quân vào.


Vừa vào, cô trực tiếp nằm thẳng xuống chiếc giường rộng lớn.

Ngày hôm nay, thật sự rất là mệt!
Trên chiếc giường thoáng qua mùi hương bạc hà nhẹ của người đàn ông, phả vào mũi cô.
Ngay khi ngửi thấy mùi này, não cô liền nhanh chóng hoạt động nhận thức rằng đây là mùi hương trên người anh ta.
Cô ngây ra mất mấy giây, sau đó mới lôi kéo chút ý thức còn sót lại của bản thân mà đứng dậy.

Lúc này đây, ánh mắt mới bắt đầu ngó nghiêng khắp căn phòng này.
Sau đó tiến lại chiếc ghế sofa mà nằm vật xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa tiếng sau, Phó Mặc Quân tắm xong, bước ra thì thấy cô đã ngủ thiếp trên ghế rồi.
Anh chỉ lẳng lặng bước lại gần, ngắm nhìn gương mặt đang say sưa ngủ ấy, căn phòng vẫn bật đèn, vậy mà nó lại chẳng ảnh hưởng mấy đến giấc ngủ.
Nhưng ngay sau đó, đập vào mắt anh lại là vết bầm tím trên cổ.

Đây chẳng phải là do lúc bị Trương Hùng lôi ư, người phụ nữ này, gan cũng lớn đó.


Dám đến đám cưới của anh mà phá!
Bắt đầu tìm hộp sơ cứu mà lại gần, lấy chai thuốc cùng bông gòn mà xoa dịu lên phần vết thương ấy.
Lăng Tuệ vốn cũng chưa ngủ sâu, mà lại cảm thấy phía cánh cổ có một thứ gì đó chạm vào, tương đối là mát.

Cô mới lẩm bẩm “Thoải mái”.
Do không nghe rõ, Phó Mặc Quân tò mò cúi người lại gần.
Với một khoảng cách tương đối gần, anh mới nghe được câu mà cô nói.
Mà mấu chốt là đôi mắt của anh lại nhìn sang chỗ khác.

Mái tóc dài đen nhánh đang tùy tiện buông lơi trên bờ vai trắng sứ, khuôn mặt đang ngủ đầy ngây thơ, chiếc cổ dài trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo.

Tiếp đó lại là hương thơm nhè nhẹ trên người cô.
Đáy mắt anh nhanh chóng tối sầm lại, du͙ƈ vọиɠ sâu kín chỉ trong phút chốc lại nổi lên.
Anh bắt đầu cúi xuống, khi hai môi kề nhau, bàn tay nắm lấy chiếc cằm nhẹ nhàng đẩy xuống khiến chiếc miệng nhỏ nhanh chóng tách ra, đầu lưỡi anh tiến vào, hút trọn mật ngọt bên trong khoang miệng cô, sau đó dây dưa không ngừng với cái lưỡi ấy.
Một tay khác thuận lợi kéo tay áo xuống, bắt đầu mò mẫm lấy cả người cô.
Lăng Tuệ cảm thấy không thoái mái, bàn tay đẩy ra, nhưng đẩy cỡ nào người bên trên cũng không dừng lại, sau đó đôi mắt nhỏ từ từ mở ra, đập vào mặt cô là gương mặt ngũ quan tựa điêu khắc.
Tên này, đang làm gì vậy.
“Hôn nhân này chỉ là giao dịch” Cô bắt đầu gằn giọng.
“Không ảnh hưởng gì đến nghĩa vụ vợ chồng cả” Anh khẽ nhún vai.
Nghĩa vụ vợ chồng gì chứ? Đúng là điên mà, Lăng Tuệ nhanh chóng đứng phắt dậy, vớ lấy chiếc túi quần áo bên cạnh bước vào phòng tắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận